Khải Nguyên không có thời gian do dự lâu. Vừa mới ở phủ được một ngày, gặp mặt một số bạn bè thân hữu hiếm hoi ở kinh thành, nhìn qua những người trước kia cùng hắn cùng Lý Lân khởi nghĩa xong, hôm sau, Khải Nguyên liền thấy có bái thiếp gửi tới phủ của hắn, là của Lý Lân, muốn mời hắn ra bên ngoài đi dạo.
Khải Trung thấy bái thiếp đã bạo phát một trận. Hắn phải đi thuận thuận khí phụ thân, xong rồi cầm lên bái thiếp, đi gặp Lý Lân.
Lý Lân thấy Khải Nguyên, khuôn mặt bất giác giãn ra, rồi bất chợt cười một cái. Khải Nguyên nhìn thấy nụ cười đó, hắn lại thất thần, ngay lập tức lại ảo não vì cái gì mình vẫn như trước bị Lý Lân sắc dụ đây này?
Khải Nguyên chưa kịp ảo não lâu, hắn đã bị Lý Lân kéo đi.
Lý Lân kéo Khải Nguyên đi, đi một chút lại giảng một chút cố sự, nơi nào nơi nào, hắn cho người xây cái gì, đập bỏ cái gì. Nơi kia là trường học, nơi này là y quán, một khoảnh đất kia liền là khu phố cho các thương nhân buôn bán, nhất nhất đều nói ra.
- Ta hai năm qua gặp được mấy cái nhân tài, là bọn họ đề ra ý kiến này. Ta thấy ý tưởng hay, cho nên liền làm.
Lý Lân dẫn Khải Nguyên đi một lúc, liền mua một bao đồ ăn vặt. Hắn vừa đi vừa ăn đồ ăn vặt, lại cho Khải Nguyên giảng chuyện xưa, làm Khải Nguyên nhìn nhiều hai mắt.
Một đại nam nhân, một hoàng đế, cư nhiên như vậy thích ăn vặt, còn như vậy thoải mái bừa bãi? Khải Nguyên nhìn một lúc, hình ảnh năm nào đó lại chập lại làm một.
Hắn dời ánh mắt đi, lại quan sát xung quanh.
Lý Lân đi một lúc, kéo Khải Nguyên vào trong một tửu quán dùng bữa ngắm hồ nghe đàn khúc. Khải Nguyên cũng nguyện đi theo, không dấu vết quan sát Lý Lân, cũng quan sát tình huống xung quanh.
Lý Lân dù sao cũng là hoàng đế, cho dù xung quanh có thị vệ, nhưng hắn là ở gần Lý Lân nhất, hắn ít nhiều gì cũng phải đương một hảo hộ vệ, hộ Lý Lân an toàn.
May mắn, Khải Nguyên nghĩ nhiều. Này một đường vô kinh vô hiểm, bọn hắn dùng bữa cũng không nửa đường nhảy ra một kẻ khua môi múa mép đòi ám sát hoàng đế.
Chỉ là Khải Nguyên lại nhìn thấy Lý Lân đối với đồ ngọt thực chấp nhất.
Khải Nguyên thấy được Lý Lân gọi rất nhiều đồ ăn. Gọi nhiều đồ ăn thì không nói làm gì, đằng này Lý Lân một mình, ăn hết chừng đó đồ ăn, dáng vẻ còn chưa thỏa mãn, lại gọi thêm đồ ngọt.
Khải Nguyên nhìn Lý Lân các ngón tay tao nhã, lộ ra vẻ quý khí nhưng tốc độ gặm đồ ngọt kinh người, hắn buộc phải lên tiếng:
- Lân, ăn nhiều đồ ngọt thực không tốt.
Lý Lân nghe được, cau mày:
- Ta thích.
Khải Nguyên thực không muốn đả kích Lý Lân, nhưng quá béo là bệnh, hắn không thể để Lý Lân cứ như vậy ăn.
- Lân, ngươi béo ra. Ta không còn thấy được xương cốt của ngươi ở đâu.
Lần trước nủa đêm hắn trèo giường ngủ, có sờ qua Lý Lân. Trước kia còn có cơ có thịt, thỉnh thoảng sờ được xương cốt, ngày hôm đó thứ hắn sờ tới được chỉ toàn là mỡ, làm hắn cảm thấy cả người đều không thích hợp.
Lý Lân nghe xong, một bộ dạng tức giận nhìn Khải Nguyên:
- Ta còn có thể làm cái gì? Ta mệt mỏi không thể tìm ai, chỉ có thể nếm chút đồ ăn, thầm nghĩ cho chính mình tẩm bổ, hội có thể sống sót xuống. Nếu ta không ăn, ta đã nghĩ ta có thể nhịn đói tới chết.
- Không được!
- Cho nên đây là ngươi liền cản ta ăn?
- Lân, ngươi ăn đủ rồi, còn ăn nữa sẽ không tốt. Những thứ này nếu còn dư liền gói lại, cho khất cái ăn đi.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên, Khải Nguyên cũng không nhượng bộ, nhìn lại Lý Lân. Cuối cùng Lý Lân đành gọi người gói lại đưa cho khất cái, còn chính mình mất hứng đi ra bên ngoài. Khải Nguyên nhìn Lý Lân, hắn lo lắng Lý Lân béo ra, cho nên liền nghĩ, rủ Lý Lân đi cưỡi ngựa bắn cung, vận động vận động.
Lý Lân nghe Khải Nguyên rủ, hắn rất nhanh đồng ý, sau đó là theo Khải Nguyên đi chọn hai thất ngựa tốt, rồi đến một nơi vắng người, bắt đầu tranh đua.
Lý Lân không thắng. Không thắng, Lý Lân mất hứng, đòi đua lại. Lần thứ hai, hắn vẫn không thắng.
Thấy Lý Lân có vẻ khí thế hạ xuống, một bộ dạng không cam tâm, Khải Nguyên lại rủ Lý Lân bắn cung. Lần này, Lý Lân vẫn là không thắng.
Khải Nguyên nhìn ra được, Lý Lân có lẽ đã lâu không có vận động, có lẽ ở trong cung không có điều kiện, cho nên đối với những kỹ năng trước kia ở trong quân học được, Lý Lân còn nhớ, nhưng đã không còn linh hoạt như xưa.
Khải Nguyên vừa định mở miệng đề nghị một trò khác, Lý Lân đã hướng Khải Nguyên đòi hắn cùng mình đánh tay đôi. Đánh tay đôi, rất tốt. Đánh nhiều một chút hội có thể tự bảo vệ, cũng có thể giảm béo, Khải Nguyên thầm tưởng.
Cả khoản này, Lý Lân vẫn không thể thắng được Khải Nguyên.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên, trong lòng một trận nghiến răng hận. Không phải là ở trên chiến trường nhiều một chút sao, vì cớ gì cái gì cũng mạnh hơn mình? Kia mấy khối cơ vẫn là như trước cứng ngắc, làm hắn có khí muốn đánh cũng cảm thấy một trận tay chân đau.
Khải Nguyên thấy Lý Lân trong ánh mắt lộ vẻ không cam lòng, hắn trong lòng liền nhuyễn. Mà thôi mà thôi, Lý Lân lâu ngày không vận động, hắn cũng không nên cùng hoàng đế so tài a, làm quá, hắn nhưng là không có chỗ tốt.
- Lân, hay là để ta chỉ ngươi một vài chiêu?
Mượn cớ truyền lại vài chiêu thức, cũng có thể khiến Lý Lân vận động giảm béo, cũng là tốt đi?
Hai người ở nơi đất trống, kẻ chăm chú học người chăm chú dạy, chẳng mấy chốc trời đã sụp tối. Lý Lân có chút không tha, nhưng vẫn là phải trở về.
Hắn trở về, trong bụng vẫn là có điểm không vui vẻ.
Ngươi ỷ ngươi là tướng quân gia cho nên toàn lựa chọn bắn cung cưỡi ngựa bày trận đánh tay đôi mà so với ta hử?
Kia để ta so với ngươi xử lý chính sự!
Lý Lân hậm hực, ngay trong đêm đó hắn lôi ra tấu chương, lôi ra thư tịch sách vở, từ trong trí nhớ của mình soạn xuống vài đạo khảo đề, toàn bộ đều là khảo chính sự, tỷ như xây dựng kinh thành thế nào, ở các châu huyện phải tuyển chọn quan lại ra làm sao, kinh thương phải quản lý thế nào, dân chúng, hộ khẩu, nông nghiệp, công nghiệp nhất nhất từng kiện đều bị Lý Lân soạn ra khảo đề, ngày hôm sau liền đem đưa cho Khải Nguyên.
Khải Nguyên nhìn trong tay hơn chục đạo khảo đề, hắn câm nín. Nhìn Lý Lân dương dương tự đắc, hắn không còn biết nói cái gì.
Chẳng phải là hôm qua hắn muốn Lý Lân vận động giảm béo một chút thôi sao, người này có cần phải khi dễ hắn đối với chính sự dốt đặc cán mai bằng cách ném cho hắn thứ này không?
Vừa nhìn đạo khảo đề thứ nhất, Khải Nguyên cảm thấy đầu đau dạ dày càng đau.
Hắn còn định chống chế, Lý Lân một câu cho hắn một tháng giải đề, giải không ra liền không có quả ngon ăn. Khải Nguyên đành nhận mệnh, ôm khảo đề về phủ làm, khiến cho hắn vài ngày liền còn phờ phạc cả người.
Này một trái, Khải Nguyên muốn trả lại!
Cho nên hắn lại viện các loại lý do, đem Lý Lân đi giảm béo.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, chẳng mấy chốc đã qua bốn tháng. Hai người tựa như đạt thành một hiệp nghị, vẫn như trước chơi đùa vui vẻ, hết chuyện liền về nhà, gặp chính sự thì xử lý, rảnh rỗi lại đi chơi đùa, cũng không ai làm ra việc quá phận, tựa như bằng hữu giống nhau.
Khải Nguyên không nhận ra, từ lúc nào hắn liền xem Lý Lân đối với mình ngang hàng. Có thể cùng mình bắn cung cưỡi ngựa, cùng ăn một bàn, sau đó lại thi nhau ra câu đố cho đối phương, một chút ngăn cách từ ban đầu, rất nhanh chóng bị Khải Nguyên ném ra sau đầu.
Này một hôm, Khải Nguyên lại cùng Lý Lân qua tay hơn năm mươi chiêu mới tạm thời xem như đã hòa. Khải Nguyên dừng tay, từ một bên cầm đến khăn mặt, còn cho Lý Lân một cái bình nước. Lý Lân trụ vững được trước gần năm mươi chiêu của Khải Nguyên, hắn thấy được Khải Nguyên nhìn hắn cố gắng, sắc mặt giãn ra, lộ ra ôn hòa. Lúc này Khải Nguyên đem bình nước đến cho hắn, không hiểu thế nào, lại lộ ra một cái thiển cười.
Lý Lân nhìn Khải Nguyên một lúc rất lâu. Tim hắn không tự chủ được lại đập rộn.
Thật là, vào một ngày nhiều năm trước cũng là vì trong một sát na thấy Khải Nguyên cười một cái, hắn liền thú nhận, lần này vẫn là muốn giống như lần trước sao?
- Nguyên.
- Ân?
- Ta