Đi về phía Tây một lúc, Lý Lân đến được một tòa thành trì. Nơi này vẫn còn chưa bị giặc bao vây, cho nên vẫn còn có vẻ bình yên. Thông quan, được an trí ở một khu vực cùng với lưu dân xong, hắn lại đi ra ngoài, tìm cái gì đó để làm.
Một năm lưu lạc, hắn thay đổi nhanh đến nỗi chính bản thân hắn cũng không nhận ra.
Ra ngoài đi một vòng, hắn thấy được quan phủ đang phát chẩn cho lưu dân. Hắn tuy rằng bụng cũng đói, nhưng một hàng người đông đến như vậy, hắn nếu đứng ở đó, đến khi nào mới tới lượt chính mình? Hắn nhìn một lúc, lại chỗ nha sai, nhỏ giọng nói chuyện, bảo rằng hắn biết chữ, có thể giúp vị thư lại kia viết sổ sách cùng tính toán lương thực. Hắn là lưu dân, không cần gì nhiều, chỉ cần một ngụm cơm là được.
Sai nha đi một lúc rồi trở lại, bảo rằng quan phủ cần người, nếu hắn biết chữ, có thể vào giúp.
Rồi hắn bước vào, đến chỗ thư lại hỏi vị trí, hỏi bút mực, bắt đầu viết danh tính lưu dân cùng số lượng phát chẩn rồi tính toán thống kê. Được một lúc, quan phủ sở tại bước ra, thấy hắn ngồi ở đó đã hỏi nha sai, rồi cảm thấy hắn sạch sẽ lại biết chữ, cho nên quan phủ liền cho người chuẩn bị hai phần lương thực, một chút rau dưa, đưa cho hắn sau khi đã xong việc.
Hắn ở đó từ sáng tới chiều, ăn qua cơm trưa, đem về được một ít gạo. Ngày hôm sau hắn lại đến xin giúp một tay. Qua ba ngày, quan phủ liền hỏi hắn có phải là thư sinh. Hắn gật đầu, rồi được mời ở lại làm thư lại.
Tòa thành đó cũng sẽ không trụ được bao lâu. Quân đội của triều đình không tới. Hoàng cung đã bị đánh phá, hoàng tộc đã bị bắt rồi, dân tâm cũng đã rối loạn. Hắn nhìn thấy được loạn dân vì đói quá mà tranh giành cướp lẫn nhau. Hắn cũng thấy được đã có một nhóm người đứng lên hô hào dân chúng, muốn đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Hắn nhìn nhóm người kia rồi tự hỏi, không gươm không giáo, không hiểu binh pháp không có quân sư, làm sao đánh?
Hắn không cho rằng bọn họ là làm sai. Nhiệt huyết đó, hắn cảm nhận được, chỉ là nếu lỗ mãng đưa đầu ra chính là đi chịu chết. Vì nước quên thân thực rất vinh quang, nhưng đem tính mệnh lỗ mãng cho hủy, hắn không nhìn thấy được đó là một hành động sáng suốt.
Hắn nhận ra, nếu muốn làm một cái gì đó, hắn cần phải tìm người.
Sau nửa tháng, hắn lại phải từ thành trì đó, tiếp tục chạy về phía Tây Nam. Vị quan phủ kia đã nghĩ cố thủ, nhưng hắn không cho rằng là như vậy. Hắn đã khuyên nhủ vị quan kia, nhưng người ấy vẫn muốn ở lại tử thủ thành trì. Hắn vắt hết óc, từ trong sách vở thư từ có cái gì hắn học được đều lấy ra thuyết phục vị quan kia. Thẳng cho tới lúc hắn nói, vị quan kia nếu ưu việc nước, mười năm hai mươi năm sau còn có thể đem sở học ra tạo phúc cho bá tánh, còn bây giờ táng thân ở chỗ này, sẽ không còn ai có thể giúp bá tánh đỡ chịu khổ.
Khuyên nhủ thực lâu, cuối cùng vị quan kia cũng nghe theo, hạ lệnh cho dân chúng đem hết lương thực tài sản mang theo, bỏ lại một tòa thành trống, không lương, không người, không có gì để cướp đoạt. Như vậy ít nhất cũng có thể cản lại bước chân quân giặc. Không thể tại chỗ cướp lương, bọn chúng cũng không thể đi tiếp đi?
Lại một chặng đường đi dài. Hắn đã có lần mệt lả, nửa đêm ngủ đến sáng cũng gọi không tỉnh, phải để thuộc hạ cõng đi. Lại có lần khát nước đến môi nứt nẻ, hắn cũng cố gắng chịu đựng. Đi đến phía Tây Nam, lại đến một tòa thành trì.
Lúc này, hắn ở được tòa thành này ba tháng.
Ba tháng, tin tức khắp nơi truyền đến. Giặc đã đốt phá cướp bóc như thế nào, cũng đã cho người sát hại cả nhà hoàng tộc lớn bé già trẻ như thế nào. Hắn nghe được liền biết, gia gia trên đời này không còn rồi. Còn về phụ hoàng, về Hà hoàng hậu như thế nào, hắn không biết, cũng không nghĩ tới.
Chỉ là lăng tẩm của mẫu phi nghe nói đã bị quật lên, vàng bạc châu báu an táng theo người đều đã bị cướp sạch.
Hắn đã khóc. Từng chút từng chút một gì đó hắn quý trọng, lần lượt đều bị tước đoạt cả rồi.
Rồi ngoài phố xuất hiện tin đồn, hoàng tộc vẫn còn sót lại một vị tiểu hoàng tử khi trước rời khỏi cung, lưu lạc ở nhân gian. Vị quan thượng cấp của hắn, người hắn khuyên rời khỏi tòa thành trì khi trước, khi nghe tin này đã hồ hởi nói với một đám thuộc hạ, trong đó có hắn lúc này đang đương thư lại, rằng chỉ cần ấu chúa xuất hiện, vị quan ấy sẽ nguyện tẫn hết khả năng, phò tá ấu chúa phục quốc.
Hắn khi nghe đến đấy, cũng nhìn thấy một nhóm quan binh, nha sai, thư lại, gương mặt hồ hởi, cùng thượng quan của bọn họ lập hạ lời thề sẽ phò tá ấu chúa, hắn không biết cảm giác của hắn là thế nào.
Hắn không hiểu vì sao bọn họ lại có thể nghĩ như vậy. Hắn ở ngoài một năm, nghe không ít chuyện dân chúng chán ghét triều đình, căm thù thuế má. Hắn lúc đó đã biết được, thứ quần áo mình mặc, thứ hương liệu mình dùng, cao lương mỹ vị mình ăn ở trong cung kia là từ đâu mà tới. Hắn khi đó đã không vui khi gặp quan binh hạch sách hắn khi bọn họ vào tửu quán, nhìn thấy cảnh một nhóm ăn xin đầu đường xó chợ cả khi trời mưa cũng không có một chỗ nghỉ ngơi, trong khi ở trong cung chỉ cần mẻ một chút miệng chén liền có thể ném đi, thực sự hoang phí. Hắn thấy nhiều, cũng đã từng vì vậy mà chán ghét thân phận của chính mình.
Nghe nhiều như vậy, hắn vốn dĩ cho rằng dân chúng chán ghét triều đình, quan lại hẳn cũng là như vậy. Lúc chạy trốn theo lưu dân, hắn nghe được lưu dân lo lắng về ăn mặc ở, tuyệt không một người nào nói nửa chữ về triều đình. Hắn đã cho rằng, dân chúng đối với triều đình bất mãn, cho nên sẽ không ủng hộ hắn. Hắn không thể tìm được trợ giúp từ phía bọn họ.
Lúc này lại thấy một nhóm người nói rằng muốn trợ giúp vị ấu chúa mà bọn họ chưa từng gặp mặt cũng không biết là người như thế nào, đánh đuổi ngoại tặc, hắn đã nghĩ, hắn cần bọn họ.
Hắn chờ đợi, chờ cho đến khi mọi người đều đã rời đi, hắn mới cầu kiến riêng vị quan kia.
Hắn tiết lộ thân phận của mình, cũng cầm ra tín vật mà gia gia giao cho hắn. Lúc này, thứ có thể chứng minh thân phận của hắn chỉ có như vậy mà thôi.
Viên quan kia vừa nhìn liền biết được đây đúng là vật phẩm tiến cung, liền hành lễ