Nhưng y chỉ có thể lẩm nhẩm tất cả trong lòng.
Theo bản năng, y không muốn Tần Uyển Uyển trực tiếp biết chuyện này.
Chuyện động lòng như này chỉ có thể để y tự nói, sao có thể để người khác nói?
Tức khắc, một đống tính toán lướt ngang trong đầu Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nhận ra vẻ mặt của Giản Hành Chi bất thường, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
“À, không có gì.” Giản Hành Chi đáp qua quít: “Chỉ là nhớ ra một chuyện quan trọng.”
Giản Hành Chi nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải đại sự.
Tần Uyển Uyển rõ ràng trong lòng, thuận miệng tiếp lời: “Ồ, chuyện quan trọng gì?”
Giản Hành Chi bị hỏi, vốn định tìm một lý do, nhưng lúc suy nghĩ đột nhiên sực nhớ cái gì, y chụp lấy cánh tay Tần Uyển Uyển, nhìn trái nhìn phải, kéo nàng vào phòng.
Tần Uyển Uyển bị kéo mà hoang mang.
Sau khi vào phòng, nàng nhìn Giản Hành Chi thiết lập kết giới, dở khóc dở cười: “Có lời gì không thể nói bên ngoài…”
“Máu của ta có thể kiểm tra ma chủng.”
Giản Hành Chi đột nhiên nói một cách cực kỳ nghiêm túc, Tần Uyển Uyển ngây người.
Giản Hành Chi nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta không tìm được thuốc kiểm tra ma chủng, nó đều bị Yên Vô Song mua sạch rồi.
Ta bèn dung hòa thần thức của mình vào máu để thử Yên Vô Song, kết quả phát hiện sử dụng được.
Cho nên lá bùa hôm nay thật ra là dùng máu chứa thần thức của ta nghiệm ra ma chủng.”
“Thế mà người lại nghĩ tới việc dùng thần thức của mình kiểm nghiệm à?” Tần Uyển Uyển nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Người thông minh hơn ta tưởng đấy.”
Thần thức vốn là một loại sức mạnh đạt được sau khi tu luyện thần hồn.
Nghĩ đến dùng thần thức, cũng có nghĩa là có lẽ Giản Hành Chi biết thần hồn của mình và Lận Ngôn Chi có quan hệ.
Giản Hành Chi nghe vậy tức nghẹn.
Y không thèm so đo, nói tiếp: “Ta vốn nghĩ ta là chuyển thế của Lận Ngôn Chi, nhưng nghe ý của Yên Vô Song thì Lận Ngôn Chi đã trở thành Tà Thần, căn bản chưa chuyển thế.
Vậy chuyện máu của ta là sao?”
Giản Hành Chi ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ thân thế này có gì đặc biệt, thật ra ta còn vài năng lực chưa được khai phá…”
“Vậy người thử xem còn năng lực khác không.” Tần Uyển Uyển nghe vậy, chỉ nói: “Nhưng chuyện người dùng thần thức này không nên nói cho người khác.”
Lận Ngôn Chi và Ninh thị huyết hải thâm thù, rất nhanh sẽ biết Lận Ngôn Chi năm đó đã trở thành Tà Thần, tốt nhất là Giản Hành Chi không được dính dáng gì đến.
Giản Hành Chi cũng hiểu, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta xem thử hồn phách của người.”
Người có ba hồn bảy phách.
Lúc kiểm tra hồn phách trong cơ thể một người có nguyên vẹn hay không cần sử dụng thần thức.
Nếu người có cường độ thần thức thấp hơn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển có thể nhìn thấu.
Nhưng cường độ thần thức Giản Hành Chi lớn hơn Tần Uyển Uyển rất nhiều, nàng muốn làm vậy bắt buộc phải nhận được sự đồng ý của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi hiểu ý của Tần Uyển Uyển, hất tóc mái, thoải mái đưa đầu qua: “Nàng xem đi.”
Tần Uyển Uyển chạm ngón tay lên ấn đường Giản Hành Chi, cố gắng kiểm tra thần hồn của y.
Nhưng thần thức vừa mới thâm nhập, Tần Uyển Uyển đã cảm giác có một luồng linh lực mạnh mẽ bùng nổ từ trong cơ thể Giản Hành Chi ra, “ầm” một tiếng, đánh bay nàng!
Tần Uyển Uyển đập mạnh lên tường, Giản Hành Chi kinh hoàng đứng dậy: “Uyển Uyển!”
“Đừng lo.” Tần Uyển Uyển từ dưới đất đứng dậy, bình tĩnh tự nhiên lau máu nơi khóe miệng: “Ta quen rồi.
Hồn phách này xem không được, người nghỉ ngơi đi, ta đi điều chỉnh khí tức.”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển lưu loát đứng dậy, bước tới giường, không hề có chút oán giận, xếp chân tĩnh tọa điều chỉnh khí tức.
Nếu là trước đây, đương nhiên y sẽ không để tâm.
Làm đệ tử, bị đánh là chuyện rất bình thường, chút ít tổn thương này không trở ngại gì.
Nhưng dù gì hôm nay thân phận đã khác trước, y phải làm chút gì đó nhỉ?
Giản Hành Chi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển đang tĩnh tọa, nghẹn một hồi mới cứng nhắc giải thích: “Ta… ta không cố ý.”
“Không sao.” Tần Uyển Uyển chữa trị nội thương xong, dường như thật sự không để ý: “Cũng chẳng phải lần đầu tiên, ta không để bụng.”
Lời này khiến Giản Hành Chi càng chột dạ, cứ cảm thấy đây không phải sự làm nũng bình thường của con gái.
“Sau này, ta sẽ không đánh nàng nữa.” Giản Hành Chi trịnh trọng cam kết.
“Thôi vẫn cứ đánh đi.” Tần Uyển Uyển thản nhiên: “Sư phụ đều thế này mà, ta hiểu.”
“Ta đã nói ta không phải sư phụ nàng nữa.”
Giản Hành Chi cau mày sửa lời.
Tần Uyển Uyển khựng lại.
Nàng ngẫm nghĩ, y biết nàng là Tịch Sơn nữ quân, tương lai kế thừa công pháp Tịch Sơn, không muốn làm sư phụ nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay thời gian qua lâu như thế, nàng đã quen với thân phận này rồi.
Nàng suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ta nhận người làm sư phụ là ta tự nguyện.
Mặc dù tương lai phải kế tục Tịch Sơn, nhưng ta đã học công pháp của người, được người giúp đỡ nhiều như vậy, trong lòng ta, người mãi mãi là sư phụ.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời này, lòng có chút bức bí.
Y nhìn Tần Uyển Uyển, vốn muốn mở miệng hỏi có học trò nào chủ động hôn thầy mình không?
Nhưng y nhớ ra nàng chủ động hôn y là do bất đắc dĩ, nghĩ rằng bị nhốt trong Mật cảnh, muốn mau chóng ra ngoài, không chừng đổi lại là ai cũng đều được cả.
Bỗng dưng y hơi khó chịu, đứng dậy hừ một tiếng: “Dù sao nàng cũng không phải đồ đệ ta, đừng dựa dẫm vào ta.”
“Vậy nếu ta không phải đồ đệ người…” Tần Uyển Uyển cảm thấy bản thân như bị ghét bỏ, bị y nói tới tức giận, trừng mắt: “Ta là gì?”
“Muốn là gì thì là cái đó.” Giản Hành Chi chán nản để lại câu tiếp theo: “Dù sao cũng không phải đồ đệ.”
Nói xong, y mở cửa đi ra ngoài.
Tần Uyển Uyển ngồi trên giường tức đến không nói nên lời.
một lát sau, nàng đấm vào gối, kêu liên tục vài tiếng: “Sư phụ, sư phụ, sư phụ! Ta muốn kêu thế nào thì kêu thế ấy!”
Kêu xong lại thấy không đúng, giống như mình chịu thiệt, ngẫm lại rồi mắng: “Ai muốn dựa dẫm vào người làm đồ đệ, không làm thì không làm!”
“Ai da.” 38 thấy hai người cãi nhau, khuyên nhủ: “Cô đừng giận nữa, không đáng tức giận loại đàn ông thối này, tranh thủ thời gian tĩnh tọa điều chỉnh khí tức.
Cô còn có thương tích bị y đánh đấy.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng tức hơn.
Nàng bị y đánh bị thương, nàng không trách y, vậy mà y còn dám cãi nhau với nàng?
Tần Uyển Uyển tức tối nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ sau lưng.
“Này.” Giọng nói Giản Hành Chi vang lên: “Có muốn ta giúp trị thương không?”
“Cút!”
Tần Uyển Uyển quát khẽ, Giản Hành Chi sờ mũi.
Thầm nghĩ chút thương tích kia mà nói đúng là chẳng nhằm nhò gì với Tần Uyển Uyển, sử dụng tâm pháp điều chỉnh khí tức một chút là xong.
Y bị quát hơi mất mặt, khẽ khụ một tiếng: “Không chịu thì thôi, ta đi nghỉ đây.”
Tần Uyển Uyển không muốn nói chuyện, Giản Hành Chi suy nghĩ, kiên trì nói thêm một câu: “Có chuyện gọi ta.”
“Đừng ồn!”
Tần Uyển Uyển quát y một tiếng.
Giản Hành Chi cảm thấy nói tiếp nữa, bản thân hơi rầy rà, ngẫm nghĩ rồi trở về phòng mình.
Tần Uyển Uyển tức giận, không muốn nghĩ tới Giản Hành Chi, tự mình ngồi tĩnh tọa.
Đợi thương tích trong người điều dưỡng gần xong thì đã là sẩm tối, Nam Phong đứng bên ngoài gõ cửa: “Chủ nhân, Ninh đạo quân – Ninh Bất Ngôn ghé thăm.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, đoán chừng Ninh Bất Tu muốn nói sơ lược chuyện kế tiếp cho mọi người.
Nàng bảo Nam Phong gọi nhóm người Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường, Thúy Lục tới.
Giản Hành Chi vừa vào phòng đã làm như chẳng có gì xảy ra, mỉm cười với nàng: “Uyển…”
Tiếng vừa buông, Tần Uyển Uyển đã ngoảnh mặt đi: “Hứ.”
Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ.
Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giả vờ không xảy ra chuyện gì, rút tay lại sờ phát quan, ngồi xuống ghế cùng mọi người.
Thúy Lục không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Giản Hành Chi trừng nàng ta, Thúy Lục bèn phe phẩy quạt, xoay đầu đi.
Tần Uyển Uyển thấy mọi người đều đã tới, bảo Nam Phong mời Ninh Bất Ngôn vào.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Bất Ngôn vào phòng, y chào hỏi mọi người, ngồi đối diện Tần Uyển Uyển.
Nam Phong dâng trà cho y, Ninh Bất Ngôn nói cảm ơn xong thì kể lại đơn giản tình huống hôm nay của Ninh gia: “Phụ thân ta đã báo cho trưởng lão trong tộc chuyện Lận Ngôn Chi trở thành Tà Thần quay về báo thù cùng với chuyện ma chủng tái hiện trên đời.
Trưởng lão vô cùng xem trọng chuyện này, hiện đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, kiểm tra nội bộ nghiêm ngặt.”
Ninh Bất Ngôn nói chuyện, vẻ mặt mang theo chút do dự.
Tần Uyển Uyển nhận ra y khó nói, bèn chủ động lên tiếng: “Ninh đạo quân có gì cần giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy.” Ninh Bất Ngôn nói chuyện lộ ra vẻ bất lực: “Mặc dù đây là chuyện nhà của Ninh gia, nhưng lần này may có chư vị giúp đỡ.
Ta và phụ thân hiện giờ đã khống chế Ninh thị, nhưng vẫn không dám chắc những người có thể tin tưởng.”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn nhìn sang Giản Hành Chi: “Hôm nay nhìn cách thức của Giản đạo quân, dường như có cách kiểm tra ma chủng, cho nên cố ý đến đây nhờ Giản đạo quân giúp đỡ, nói biện pháp này cho Ninh thị.
Đổi lại…” Ninh Bất Ngôn giơ tay lên đẩy một chiếc hộp nhỏ đến trước mặt Tần Uyển Uyển, vẻ mặt nghiêm túc: “Ninh thị ta bằng lòng hai tay dâng Ngọc Linh Lung.”
“Xem như trao đổi.” Tần Uyển Uyển cúi đầu nhìn chiếc hộp.
Không cần mở, nàng đã loáng thoáng cảm giác được thứ trong hộp dường như đang triệu hồi nàng.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng không hề nghi ngờ, chỉ ngước mắt lên hỏi: “Sao đạo quân lại mang thứ quý trọng như vậy đến đây sớm vậy?”
“Mặc dù Ngọc Linh Lung quý trọng nhưng ta và phụ thân cũng không cần, giữ nó chỉ dẫn đến tai họa tranh đoạt…” Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan mấy tiếng, hít thở chậm lại, nói tiếp: “Mọi người giúp Ninh thị nhiều như vậy, vốn dĩ nên bày tỏ chút gì.
Mọi người nói biện pháp kiểm tra ma chủng cũng được, không nói… thật ra vẫn sẽ đưa Ngọc Linh Lung.”
Đã nói đến nước này, Tần Uyển Uyển không thể từ chối.
Nàng quay đầu nhìn sang Giản Hành Chi.
Vốn định bảo Giản Hành Chi đưa phương thuốc, nhưng thấy y nhìn nàng nhướng mày, trên mặt hống hách viết “Lại cần ta giúp rồi à?”
Tần Uyển Uyển khựng lại, ánh mắt nhanh chóng lướt qua Giản Hành Chi, dừng lại trên mặt Thúy Lục, nhẹ nhàng nói: “Thúy Lục tỷ tỷ, tỷ đưa phương thuốc cho bọn họ đi.”
Nụ cười trên mặt Giản Hành Chi cứng đờ.
Nam Phong liếc trộm Giản Hành Chi, Giản Hành Chi giả vờ bình tĩnh nhìn ra ngoài.
Không để ý thì thôi.
“Phương thuốc này mà cũng không biết…” Thúy Lục chẳng quan tâm Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển mày qua mắt lại, hừ một tiếng, ném phương thuốc cho Ninh Bất Ngôn: “Ninh gia đúng là ngủ quên quá lâu rồi.”
“Không phải ngủ quên quá lâu…” Ninh Bất Ngôn nhận phương thuốc, mỉm cười: “Năm đó, Hoang Thành xa xôi, chưa từng bị ma chủng liên lụy, khác hoàn toàn Quỷ Thành quá nửa bách tính nhập ma.”
“Không được vô lễ!”
Thúy Lục chẳng nói chẳng rằng, giơ tay quét qua mặt Ninh Bất Ngôn, Ninh Bất Ngôn giơ tay ngăn cản Thúy Lục, nụ cười trên mặt không hề tắt: “Thành chủ Thúy Lục chớ nóng giận, Bất Ngôn xin cáo từ.”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn cầm phương thuốc, thi lễ với bọn họ rồi xoay người rời đi.
Đợi sau khi Ninh Bất Ngôn đi, Thúy Lục đấm một cú lên bàn, tức giận mắng: “Đám kiếm tu khốn kiếp!”
Kiếm tu tại đó đồng loạt nhìn về phía Thúy Lục.
Thúy Lục sực nhớ mình đã nói gì, cười khẩy: “Đừng tưởng các người không như vậy!”
Nói xong, Thúy Lục cứng nhắc đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Tạ Cô Đường thấy Thúy Lục đi rồi, suy nghĩ, thi lễ với hai người: “Tông môn gọi ta mở cuộc thương nghị về chuyện ma chủng, ta về nghỉ trước.”
Nói xong, Tạ Cô Đường cũng đứng dậy rời đi.
Trong phòng chỉ còn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi, hai người nhìn nhau.
Giản Hành Chi không đi, Tần Uyển Uyển bèn thúc giục y bằng giọng điệu của chính y: “Cũng chẳng phải sư phụ ta, ngồi ì trong phòng ta làm gì?”
“Vậy ta đi đây.”
Giản Hành Chi đứng dậy, ngẫm nghĩ, không nhìn ra vui buồn, chỉ nói: “Dù sao ta cũng là người đi cuối cùng.”
Tần Uyển Uyển sững người, nàng nghe chẳng hiểu lời này, chợt thấy Giản Hành Chi vui vẻ ra cửa, còn chu đáo đóng cửa lại.
“Y…” Tần Uyển Uyển hơi sợ: “Y làm sao thế?”
“Mặc kệ đi.” 38 nhắc nhở nàng: “Tranh thủ cất Ngọc Linh Lung nào.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời này mới sực nhớ, không để ý Giản Hành Chi nữa.
Nàng cầm Ngọc Linh Lung trên bàn, khoảnh khắc mở hộp ra, âm thanh máy móc của 38 kèm theo tiếng hoan hô lạnh lùng vang lên trong đầu:
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành trọn vẹn 【Nhiệm vụ 4: Đại chiến Hoang Thành】.Điểm tích lũy +2000.
Điểm tích lũy hiện có: 8053.
Mở khóa quyền hạn cấp cao, tặng Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt, mời tìm người cướp đoạt Giản Hành Chi nhận lấy.”
Trại tập huấn kiếm tu đặc biệt?
Người cướp đoạt Giản Hành Chi?
“Có ý gì?”
Tần Uyển Uyển nghe mô tả này, nhất thời ngây ngốc.
38 rít một hơi thuốc, phả khói mù mịt trong đầu Tần Uyển Uyển, sầu muộn nói: “Nghĩa là phần thưởng vốn dĩ của cô đã bị Giản Hành Chi cướp rồi.”
“Chuyện xảy ra lúc nào?!”
Tần Uyển Uyển sửng sốt, chẳng những y cướp đồ của người khác, ngay cả của nàng cũng cướp?
“Trong mộ.” 38 nhắc nhở nàng: “Ảo cảnh huấn luyện mà một canh giờ bên ngoài bằng một tháng bên trong ấy, nó vốn là phần thưởng, kết quả y tháo hết tường mộ thất, bỏ vào túi Càn Khôn vác chạy rồi.”
Nhắc đến mộ thất ấy, Tần Uyển Uyển bất giác nhớ tới nụ hôn kia.
Nàng bỗng nóng mặt, lại cảm thấy không nên.
Đều là chuyện bất đắc dĩ để ra khỏi mật thất, tu sĩ song tu cũng có thể nhẹ nhàng như gió, hững hờ như mây.
Nàng không thể quá để tâm chuyện này.
Tần Uyển Uyển trấn an bản thân, muốn tìm chút chuyện di dời sự chú ý, bấy giờ mới phát hiện sương khói lượn lờ trong đầu, bèn bắt lấy cơ hội quát 38: “Dập điếu thuốc cho ta!”
“Ha, người có thể bắt ta dập thuốc chỉ có bà xã ta thôi.” 38 khinh thường.
“Ta sẽ ghi hình cậu hút thuốc, sau này sẽ gửi cho bà xã cậu.”
Tần Uyển Uyển vừa uy hiếp, 38 lập tức nhận thua.
Y tắt điếu thuốc, nghĩ lại vẫn không phục: “Không được mang tâm trạng không dám đối diện với bản thân xả lên người ta.”
“Nói nhiều quá.”
Tần Uyển Uyển trừng nó.
Nàng in ấn ký thần thức của mình lên Ngọc Linh Lung, niêm phong cất giữ xong, lại biến ra một sợi dây chuyền đeo trước ngực, nhét vào trong quần áo.
Đợi sau khi làm xong, nàng ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn đi tìm Giản Hành Chi.
Nhưng nhớ tới lúc nãy vừa cãi nhau với y, bây giờ tìm y giúp đỡ có hơi mất mặt.
Hơn nữa không biết tại sao, nghĩ tới chuyện tìm y lấy ảo cảnh huấn luyện, nàng lại nhớ đến nụ hôn kia, nhớ đến nụ hôn kia lại cảm thấy tâm trạng bất an, tâm trạng bất an lại bắt đầu khinh bỉ bản thân tu đạo không kiên dịnh.
Giản Hành Chi người ta một lòng tu kiếm, mặc dù trông hơi ngốc nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào.
Sao nàng có thể bởi vì loại chuyện phong hoa tuyết nguyệt này mà tâm trạng bất ổn?
Tần Uyển Uyển xếp chân ngồi niệm Thanh tâm chú đến hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dồn hết can đảm đi tìm Giản Hành Chi.
Nhưng y chỉ có thể lẩm nhẩm tất cả trong lòng.
Theo bản năng, y không muốn Tần Uyển Uyển trực tiếp biết chuyện này.
Chuyện động lòng như này chỉ có thể để y tự nói, sao có thể để người khác nói?
Tức khắc, một đống tính toán lướt ngang trong đầu Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển nhận ra vẻ mặt của Giản Hành Chi bất thường, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
“À, không có gì.” Giản Hành Chi đáp qua quít: “Chỉ là nhớ ra một chuyện quan trọng.”
Giản Hành Chi nói chuyện quan trọng, vậy chắc chắn không phải đại sự.
Tần Uyển Uyển rõ ràng trong lòng, thuận miệng tiếp lời: “Ồ, chuyện quan trọng gì?”
Giản Hành Chi bị hỏi, vốn định tìm một lý do, nhưng lúc suy nghĩ đột nhiên sực nhớ cái gì, y chụp lấy cánh tay Tần Uyển Uyển, nhìn trái nhìn phải, kéo nàng vào phòng.
Tần Uyển Uyển bị kéo mà hoang mang.
Sau khi vào phòng, nàng nhìn Giản Hành Chi thiết lập kết giới, dở khóc dở cười: “Có lời gì không thể nói bên ngoài…”
“Máu của ta có thể kiểm tra ma chủng.”
Giản Hành Chi đột nhiên nói một cách cực kỳ nghiêm túc, Tần Uyển Uyển ngây người.
Giản Hành Chi nói tiếp: “Hôm nay, chúng ta không tìm được thuốc kiểm tra ma chủng, nó đều bị Yên Vô Song mua sạch rồi.
Ta bèn dung hòa thần thức của mình vào máu để thử Yên Vô Song, kết quả phát hiện sử dụng được.
Cho nên lá bùa hôm nay thật ra là dùng máu chứa thần thức của ta nghiệm ra ma chủng.”
“Thế mà người lại nghĩ tới việc dùng thần thức của mình kiểm nghiệm à?” Tần Uyển Uyển nghe vậy, phản ứng đầu tiên chính là: “Người thông minh hơn ta tưởng đấy.”
Thần thức vốn là một loại sức mạnh đạt được sau khi tu luyện thần hồn.
Nghĩ đến dùng thần thức, cũng có nghĩa là có lẽ Giản Hành Chi biết thần hồn của mình và Lận Ngôn Chi có quan hệ.
Giản Hành Chi nghe vậy tức nghẹn.
Y không thèm so đo, nói tiếp: “Ta vốn nghĩ ta là chuyển thế của Lận Ngôn Chi, nhưng nghe ý của Yên Vô Song thì Lận Ngôn Chi đã trở thành Tà Thần, căn bản chưa chuyển thế.
Vậy chuyện máu của ta là sao?”
Giản Hành Chi ngồi xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Chẳng lẽ thân thế này có gì đặc biệt, thật ra ta còn vài năng lực chưa được khai phá…”
“Vậy người thử xem còn năng lực khác không.” Tần Uyển Uyển nghe vậy, chỉ nói: “Nhưng chuyện người dùng thần thức này không nên nói cho người khác.”
Lận Ngôn Chi và Ninh thị huyết hải thâm thù, rất nhanh sẽ biết Lận Ngôn Chi năm đó đã trở thành Tà Thần, tốt nhất là Giản Hành Chi không được dính dáng gì đến.
Giản Hành Chi cũng hiểu, Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta xem thử hồn phách của người.”
Người có ba hồn bảy phách.
Lúc kiểm tra hồn phách trong cơ thể một người có nguyên vẹn hay không cần sử dụng thần thức.
Nếu người có cường độ thần thức thấp hơn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển có thể nhìn thấu.
Nhưng cường độ thần thức Giản Hành Chi lớn hơn Tần Uyển Uyển rất nhiều, nàng muốn làm vậy bắt buộc phải nhận được sự đồng ý của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi hiểu ý của Tần Uyển Uyển, hất tóc mái, thoải mái đưa đầu qua: “Nàng xem đi.”
Tần Uyển Uyển chạm ngón tay lên ấn đường Giản Hành Chi, cố gắng kiểm tra thần hồn của y.
Nhưng thần thức vừa mới thâm nhập, Tần Uyển Uyển đã cảm giác có một luồng linh lực mạnh mẽ bùng nổ từ trong cơ thể Giản Hành Chi ra, “ầm” một tiếng, đánh bay nàng!
Tần Uyển Uyển đập mạnh lên tường, Giản Hành Chi kinh hoàng đứng dậy: “Uyển Uyển!”
“Đừng lo.” Tần Uyển Uyển từ dưới đất đứng dậy, bình tĩnh tự nhiên lau máu nơi khóe miệng: “Ta quen rồi.
Hồn phách này xem không được, người nghỉ ngơi đi, ta đi điều chỉnh khí tức.”
Giản Hành Chi sững sờ nhìn Tần Uyển Uyển lưu loát đứng dậy, bước tới giường, không hề có chút oán giận, xếp chân tĩnh tọa điều chỉnh khí tức.
Nếu là trước đây, đương nhiên y sẽ không để tâm.
Làm đệ tử, bị đánh là chuyện rất bình thường, chút ít tổn thương này không trở ngại gì.
Nhưng dù gì hôm nay thân phận đã khác trước, y phải làm chút gì đó nhỉ?
Giản Hành Chi suy nghĩ, lẳng lặng nhìn Tần Uyển Uyển đang tĩnh tọa, nghẹn một hồi mới cứng nhắc giải thích: “Ta… ta không cố ý.”
“Không sao.” Tần Uyển Uyển chữa trị nội thương xong, dường như thật sự không để ý: “Cũng chẳng phải lần đầu tiên, ta không để bụng.”
Lời này khiến Giản Hành Chi càng chột dạ, cứ cảm thấy đây không phải sự làm nũng bình thường của con gái.
“Sau này, ta sẽ không đánh nàng nữa.” Giản Hành Chi trịnh trọng cam kết.
“Thôi vẫn cứ đánh đi.” Tần Uyển Uyển thản nhiên: “Sư phụ đều thế này mà, ta hiểu.”
“Ta đã nói ta không phải sư phụ nàng nữa.”
Giản Hành Chi cau mày sửa lời.
Tần Uyển Uyển khựng lại.
Nàng ngẫm nghĩ, y biết nàng là Tịch Sơn nữ quân, tương lai kế thừa công pháp Tịch Sơn, không muốn làm sư phụ nàng cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hôm nay thời gian qua lâu như thế, nàng đã quen với thân phận này rồi.
Nàng suy nghĩ, thấp giọng nói: “Ta nhận người làm sư phụ là ta tự nguyện.
Mặc dù tương lai phải kế tục Tịch Sơn, nhưng ta đã học công pháp của người, được người giúp đỡ nhiều như vậy, trong lòng ta, người mãi mãi là sư phụ.”
Giản Hành Chi nghe thấy lời này, lòng có chút bức bí.
Y nhìn Tần Uyển Uyển, vốn muốn mở miệng hỏi có học trò nào chủ động hôn thầy mình không?
Nhưng y nhớ ra nàng chủ động hôn y là do bất đắc dĩ, nghĩ rằng bị nhốt trong Mật cảnh, muốn mau chóng ra ngoài, không chừng đổi lại là ai cũng đều được cả.
Bỗng dưng y hơi khó chịu, đứng dậy hừ một tiếng: “Dù sao nàng cũng không phải đồ đệ ta, đừng dựa dẫm vào ta.”
“Vậy nếu ta không phải đồ đệ người…” Tần Uyển Uyển cảm thấy bản thân như bị ghét bỏ, bị y nói tới tức giận, trừng mắt: “Ta là gì?”
“Muốn là gì thì là cái đó.” Giản Hành Chi chán nản để lại câu tiếp theo: “Dù sao cũng không phải đồ đệ.”
Nói xong, y mở cửa đi ra ngoài.
Tần Uyển Uyển ngồi trên giường tức đến không nói nên lời.
một lát sau, nàng đấm vào gối, kêu liên tục vài tiếng: “Sư phụ, sư phụ, sư phụ! Ta muốn kêu thế nào thì kêu thế ấy!”
Kêu xong lại thấy không đúng, giống như mình chịu thiệt, ngẫm lại rồi mắng: “Ai muốn dựa dẫm vào người làm đồ đệ, không làm thì không làm!”
“Ai da.” 38 thấy hai người cãi nhau, khuyên nhủ: “Cô đừng giận nữa, không đáng tức giận loại đàn ông thối này, tranh thủ thời gian tĩnh tọa điều chỉnh khí tức.
Cô còn có thương tích bị y đánh đấy.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển càng tức hơn.
Nàng bị y đánh bị thương, nàng không trách y, vậy mà y còn dám cãi nhau với nàng?
Tần Uyển Uyển tức tối nhắm mắt, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ sau lưng.
“Này.” Giọng nói Giản Hành Chi vang lên: “Có muốn ta giúp trị thương không?”
“Cút!”
Tần Uyển Uyển quát khẽ, Giản Hành Chi sờ mũi.
Thầm nghĩ chút thương tích kia mà nói đúng là chẳng nhằm nhò gì với Tần Uyển Uyển, sử dụng tâm pháp điều chỉnh khí tức một chút là xong.
Y bị quát hơi mất mặt, khẽ khụ một tiếng: “Không chịu thì thôi, ta đi nghỉ đây.”
Tần Uyển Uyển không muốn nói chuyện, Giản Hành Chi suy nghĩ, kiên trì nói thêm một câu: “Có chuyện gọi ta.”
“Đừng ồn!”
Tần Uyển Uyển quát y một tiếng.
Giản Hành Chi cảm thấy nói tiếp nữa, bản thân hơi rầy rà, ngẫm nghĩ rồi trở về phòng mình.
Tần Uyển Uyển tức giận, không muốn nghĩ tới Giản Hành Chi, tự mình ngồi tĩnh tọa.
Đợi thương tích trong người điều dưỡng gần xong thì đã là sẩm tối, Nam Phong đứng bên ngoài gõ cửa: “Chủ nhân, Ninh đạo quân – Ninh Bất Ngôn ghé thăm.”
Tần Uyển Uyển suy nghĩ, đoán chừng Ninh Bất Tu muốn nói sơ lược chuyện kế tiếp cho mọi người.
Nàng bảo Nam Phong gọi nhóm người Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường, Thúy Lục tới.
Giản Hành Chi vừa vào phòng đã làm như chẳng có gì xảy ra, mỉm cười với nàng: “Uyển…”
Tiếng vừa buông, Tần Uyển Uyển đã ngoảnh mặt đi: “Hứ.”
Vẻ mặt Giản Hành Chi cứng đờ.
Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giả vờ không xảy ra chuyện gì, rút tay lại sờ phát quan, ngồi xuống ghế cùng mọi người.
Thúy Lục không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Giản Hành Chi trừng nàng ta, Thúy Lục bèn phe phẩy quạt, xoay đầu đi.
Tần Uyển Uyển thấy mọi người đều đã tới, bảo Nam Phong mời Ninh Bất Ngôn vào.
Chẳng bao lâu sau, Ninh Bất Ngôn vào phòng, y chào hỏi mọi người, ngồi đối diện Tần Uyển Uyển.
Nam Phong dâng trà cho y, Ninh Bất Ngôn nói cảm ơn xong thì kể lại đơn giản tình huống hôm nay của Ninh gia: “Phụ thân ta đã báo cho trưởng lão trong tộc chuyện Lận Ngôn Chi trở thành Tà Thần quay về báo thù cùng với chuyện ma chủng tái hiện trên đời.
Trưởng lão vô cùng xem trọng chuyện này, hiện đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, kiểm tra