“Vậy…” Tần Uyển Uyển sắp xếp thông tin lại một chút, tiếp tục hỏi: “Về sau thì sao? Tố Đàn Âm đắc đạo ư?”
“Thật ra tỷ tỷ không được xem như đắc đạo thật sự…” Bạch Vi lắc đầu: “Phong ấn mà Thiên Đạo đặt cho tỷ tỷ là muốn tự tỷ tỷ tham phá, nhưng dù luồng sinh cơ Lận Ngôn Chi trao cho tỷ ấy có thể che mắt Thiên Đạo thì chung quy cũng không phải do tỷ ấy tham ngộ mà ra.
Khi ấy, quỷ giới chưa phái người tới đón, tỷ tỷ quyết định lén lút tăng thêm một kiếp trong một nghìn kiếp, hi vọng có thể tự mình đột phá tâm cảnh trong kiếp cuối cùng.
Trước khi đi, tỷ ấy muốn cảm tạ Lận Ngôn Chi một lần, vì vậy chúng ta lặng lẽ theo dõi y vài ngày.
Chúng ta phát hiện trên người y có huyết mạch phượng hoàng, bẩm sinh Kim Đan, nhưng nguồn gốc Kim Đan bất chính cho nên nghiệp chướng nặng nề, còn bị người ta đặt khế ước linh thú, bị kẻ ác khống chế bắt y giết người, như vậy tương lai rất nhiều tội lỗi đều sẽ đổ lên người Lận Ngôn Chi, sau này y phi thăng ắt bị trời phạt.”
“Vì báo ơn cứu mạng, tỷ tỷ quyết định giúp y thay đổi mệnh cách.
Nhưng khế ước linh thú trên người y bắt đầu nuôi dưỡng ký kết từ trong bụng mẹ, dung nhập huyết mạch Kim Đan, trừ khi thay hết huyết mạch Kim Đan toàn thân, bằng không không thể giải trừ.
Huyết mạch y đặc biệt, người thường không thể trao đổi, ta thấy tỷ tỷ sầu muộn bèn đi tìm mẫu thân y.”
“Mẫu thân y?” Tần Uyển Uyển kinh ngạc, sau đó nhận ra chuyện gì đã xảy ra: “Cô bảo mẫu thân y đổi máu?”
Bạch Vi nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi, vẻ mặt điềm tĩnh: “Ta chỉ cho bà ấy lựa chọn.
Một người phàm như bà ấy tuổi thọ không quá trăm năm, bà ấy dứt khoát chọn con trai mình, sau đó tìm đến tỷ tỷ ta.
Tỷ tỷ ta đề xuất yêu cầu với Lận Phượng Hi, bảo Lận Phượng Hi nghĩ cách khiến Lận Ngôn Chi sau này tích thiện trừ ác, tẩy rửa tội lỗi tiền sinh.
Chỉ có như vậy, tương lai y phi thăng mới không bị Thiên Đạo vây khốn.”
“Lận Phượng Hi đã đồng ý.” Tần Uyển Uyển bình tĩnh lên tiếng, nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trên bích họa lúc trước.
Bạch Vi gật đầu: “Không sai, dưới sự trợ giúp của tỷ tỷ ta, Lận Phượng Hi và Lận Ngôn Chi đổi máu, còn Lận Ngôn Chi và tỷ tỷ ta đổi Kim Đan.
Sau khi Lận Phượng Hi đổi máu, bà ấy thà chết cũng không chịu bị Ninh gia khống chế, trước khi chết để lại di nguyện bảo Lận Ngôn Chi buông bỏ thù hận, lấy thiện đãi ác.
Làm xong những chuyện này, tỷ tỷ để lại một luồng thần thức trên người Lận Ngôn Chi, sau đó đi đến thế giới khác.
Tỷ ấy hi vọng trước khi quỷ giới mang tỷ ấy nhập vào tiên thai, tỷ ấy có thể tự mình tham ngộ Thiên Đạo.”
“Tỷ tỷ cô…” Giản Hành Chi ngẫm nghĩ, khen ngợi: “Rất tốt bụng.”
“Tỷ tỷ và Lận Ngôn Chi đều là người rất tốt.” Bạch Vi nghe vậy, lộ ra chút bi thương.
Nàng ta quay đầu nhìn về phía chân trời, vẻ mặt dịu dàng: “Ta và tỷ tỷ làm bạn bảy trăm năm, ta không có vướng bận gì trên đời, cũng chẳng có gì mong nhớ.
Sau khi tỷ ấy phi thăng, ta không có nơi nào để đi, bèn đi theo Lận Ngôn Chi.
Lận Ngôn Chi mang Kim Đan của tỷ tỷ ta trên người, lưu giữ một luồng thần thức cuối cùng của tỷ tỷ.
Mỗi lần tiếp cận y, ta cảm giác như tỷ tỷ vẫn còn bên cạnh.”
“Y và tỷ tỷ rất giống nhau, bất luận người khác tổn thương y thế nào, Lận Ngôn Chi đều cảm thấy đấy chỉ là ngẫu nhiên.
Y dốc hết toàn lực xây dựng Quỷ Thành, thu nạp người tha hương trong thiên hạ.
Cho đến sau này, ma chủng tàn sát bừa bãi, Quỷ Thành trở thành mục tiêu lớn nhất, Bách tính cả Quỷ Thành nhập ma trong một đêm.
Khi đó, tu sĩ trong thành khuyên giết hết tất cả mọi người, nhưng Lận Ngôn Chi không chịu, y nghĩ cứu được bao nhiêu hay bấy nhiều, vì thế lựa chọn biện pháp bóp nát ma chủng, hút lấy ác niệm phong ấn.
Đợi đến cuối cùng, y cứu được bách tính nửa thành, lại bị chính thuộc hạ tự tay nuôi dưỡng đâm mình một nhát.”
“Ai?”
Tần Uyển Uyển kinh ngạc, Thúy Lục cũng không biết đoạn này.
Bạch Vi bình tĩnh giống như một người ngoài cuộc: “Hoa Dung.”
“Đứa trẻ y cứu rồi một tay nuôi lớn thiên tư quá kém, hắn trốn vào ma đạo.
Ngay lúc Lận Ngôn Chi phong ấn tà niệm nửa thành, Hoa Dung đâm y một nhát, sau đó hấp thu toàn bộ tu vi của y, một đêm bước vào Độ Kiếp.
Tu vi của Lận Ngôn Chi không thể trấn áp tà niệm trong cơ thể, Hoa Dung phong ấn y vào quan tài, đưa y đến Ninh thị.”
“Sau khi đến Ninh thị, y dựa vào tâm tư chí thuần của mình để tinh lọc ma khí, nhưng lão tổ Ninh thị lại muốn cướp đoạt cơ thể y, giết Ninh Huy Hà trước mặt y…” Tần Uyển Uyển sững sờ nói nốt chuyện về sau: “Vì thế tà niệm trong lòng y bộc phát, bị ma khí nuốt chửng?”
“Không sai.” Bạch Vi gật đầu: “Cũng may lúc đó, hai vị thượng tiên thượng giới chạy tới, tạm thời trấn áp tà niệm trong cơ thể y, đưa đến Liễu thị Hoa Thành.
Năm đó, Liễu thị từng chịu ơn huệ của Lận Ngôn Chi, lại sở trường thuật phong ấn, Lận Ngôn Chi hi vọng Liễu thị có thể phối hợp với hai vị thượng tiên cùng phong ấn Tà Thần trong cơ thể, sau đó y tu luyện lại từ đầu rồi độ hóa Tà Thần.
“Nhưng về sau xảy ra chuyện rắc rối?”
Tần Uyển Uyển biết chắc về sau không suôn sẻ.
Bạch Vi nhớ lại năm đó, lạnh lùng cười: “Nhưng ai ngờ Đại tiểu thư Liễu thị là Liễu Y Y nắm vững thuật phong ấn năm đó vẫn luôn ái mộ Lận Ngôn Chi.
Khi Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng không được tỉnh táo, thượng tiên và Liễu thị nhốt y tại mật thất, có lúc y bị Tà Thần khống chế, có lúc thanh tỉnh, Liễu Y Y phụ trách trông chừng y.
Trong quá trình đó, Tà Thần nhận ra suy nghĩ của cô ta, tìm mọi cách hứa hẹn, chỉ cần cô ta bằng lòng, Lận Ngôn Chi có thể vĩnh viễn thuộc về cô ta.”
“Mặc dù Liễu Y Y tâm hệ chính đạo, nhưng lại không chống nổi sự dụ dỗ của Tà Thần.
Khi bắt đầu thuật phong ấn, Liễu Y Y hỏi Lận Ngôn Chi một câu cuối cùng, rằng sau khi phong ấn Tà Thần, y có thể ở lại, cưới cô ta, thích cô ta, vĩnh viễn ở bên cạnh cô ta hay không.
Lận Ngôn Chi không gạt cô ta, chỉ nói xin lỗi.
Liễu Y Y không thể chấp nhận tương lai Lận Ngôn Chi sẽ rời đi, vì thế động tay động chân trong thuật phong ấn.
Phong ấn thất bại, Tà Thần hoàn toàn nuốt chửng Lận Ngôn Chi.
Vốn dĩ mọi chuyện đều không liên quan đến ta, mãi đến khoảnh khắc Tà Thần thật sự nuốt chửng Lận Ngôn Chi…” Tiếng Bạch Vi dừng lại, giọng điệu giống như kiềm chế, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Ta đã thấy tỷ tỷ.”
“Tại thời khắc cuối cuối, thần thức của tỷ ấy bao trùm hồn phách Lận Ngôn Chi.
Cũng ngay lúc đó, Lận Ngôn Chi sử dụng bí thuật Ninh thị tách rời thiện ác.
Tà Thần nuốt chửng ác của y, chiếm cứ thân thể y, còn một hồn bốn phách chịu tải thiện của y được thượng tiên mang đi.
Thượng tiên và Tà Thần đại chiến, đoạt lấy Kim Đan của Lận Ngôn Chi, bóp nát cơ thể y, còn Tà Thần ký thác ở hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi chạy trốn vào giữa trời đất.”
Tần Uyển Uyển nghe đến đó, lờ mờ hiểu được tất cả mọi thứ.
“Vậy…” Tần Uyển Uyển ngập ngừng: “Thượng tiên đâu?”
“Không rõ lắm.” Bạch Vi lắc đầu: “Ta chỉ biết bản thân hai vị thượng tiên đều bị trọng thương, mang theo một hồn bốn phách và Kim Đan rời khỏi.
Thế là từ đó về sau, thứ duy nhất tỷ tỷ để lại… cũng không còn, cho nên…” Bạch Vi xoay đầu, nhìn chằm chằm Tần Uyển Uyển: “Ta hận Liễu Y Y.”
“Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi thần thức cuối cùng của tỷ tỷ! Ta hận cô ta, hận cô ta hủy đi tâm huyết của tỷ tỷ ta! Ta hận cô ta, hận cô tay hủy đi đạo tâm của ta!”
Nói xong, giọng điệu Bạch Vi kích động: “Tỷ tỷ ta từng nói trên đời này vẫn có nhiều người tốt, nhưng nhìn Lận Ngôn Chi xem, kết cục của y là gì? Y bị người thân tổn thương, bị bằng hữu hãm hại, người chịu ơn huệ của y chỉ cầu y ban cho nhiều hơn, người ái mộ y khi không có được thì liền hủy.
Những người như bọn họ, bảo ta làm sao tin vào Thiên Đạo?!”
“Ta không tin Thiên Đạo nữa.” Vẻ mặt Bạch Vi rét lạnh: “Ta muốn trở thành Thiên Đạo của mình, cho nên ta ra tay giết cô ta, nguyền rủa Liễu Y Y.
Ta đuổi giết cô ta, muốn cô ta đời đời kiếp kiếp đều không có được tình yêu, không được chết yên ổn.
Tuy nhiên dù sao Liễu thị cũng là thế gia tu tiên, ngay kiếp đầu tiên giết cô ta thì ta đã mang trọng thương.
May mà trời ban cơ duyên, đúng lúc bắt gặp Ngọc Linh Lung hiện thế, ta lấy được Ngọc Linh Lung, thực lực tăng mạnh.
Vì vậy ta quyết định giết cô ta kiếp này, có điều không ngờ…”
Bạch Vi thở dài: “Các người đã tới.”
“Chúng ta không biết nguyên do bên trong…” Tần Uyển Uyển lấy làm tiếc: “Nếu như biết, có lẽ cuộc chiến này đã tránh được.”
“Ta giết rất nhiều người…” Vẻ mặt Bạch Vi bình thản: “Trận chiến này, dù cho tỷ tỷ Tố Đàn Âm đến đây cũng không xóa bỏ được.”
Tần Uyển Uyển biết Bạch Vi đang an ủi mình, lòng nàng hơi khó chịu.
Giản Hành Chi suy nghĩ, chỉ hỏi: “Vậy Mai Tuế Hàn lúc nãy, cô biết hắn là ai không?”
“Biết.” Bạch Vi gật đầu: “Hắn chính là hai hồn ba phách của Lận Ngôn Chi bị Tà Thần nuốt chửng.”
“Dường như hắn rất sợ cô?” Tần Uyển Uyển nhớ tới: “Lúc nãy hắn vẫn không chịu ra tay, chờ cô kiệt sức.”
“Không phải hắn sợ ta.” Bạch Vi lắc đầu: “Năng lực của hắn dư sức giết ta.
Hắn hủy đi thần thức của tỷ tỷ, đương nhiên ta sẽ không buông tha cho hắn.
Một trăm năm nay, ta đuổi giết hắn tứ xứ, từng đánh nhau với hắn một lần, ta phát hiện dường như hắn có vài hạn chế.
Một khi đánh nhau gây động tĩnh quá lớn, hắn sẽ bị một người mạnh hơn truy kích.
Vì vậy, hắn luôn tránh giao chiến với ta, mà ta thiết lập cấm chế tại Hoa Thành, chỉ cần hắn xuất hiện, ta lập tức có thể cảm ứng được.
Có điều cấm chế của ta cùng gốc cùng nguồn với pháp thuật tỷ tỷ, ta không đề phòng tỷ tỷ, e là hắn mượn khí tức của cô để che giấu thân mình.”
Vừa nghe vậy, Tần Uyển Uyển liền hiểu.
Sở dĩ Mai Tuế Hàn nhất quyết tiếp cận bọn họ là vì hi vọng có thể nằm dưới sự che chở của họ khiến Bạch Vi không nhận ra, lẻn vào Hoa Thành.
Sở dĩ lần này hắn muốn đợi Bạch Vi kiệt sức mới ra tay chính là vì không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến người truy kích hắn.
Kế tiếp, hắn bị Tần Uyển Uyển ép bộc lộ thực lực thật sự.
Không bao lâu sau, pháp thuật truy kích hắn tới nơi, mà rất rõ ràng pháp thuật ấy là của Thượng Tuế – mẹ nàng.
“Ta đã nói mà!” Giản Hành Chi nghe thấy lời này đã lập tức vỗ tay: “Tên đó vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành.
Cái hệ…”
Giản Hành Chi chưa nói hết câu đã cảm giác được dòng điện của 666, y vội sửa miệng: “Là tiểu tinh linh làm bậy!”
“Tiểu tinh linh?”
Tạ Cô Đường khó hiểu nhìn sang, Giản Hành Chi xua tay: “Không quan trọng, sau này nói được sẽ nói cho cậu nghe.”
Tạ Cô Đường không hỏi nhiều, y được ở điểm này, không nên hỏi thì không bao giờ hỏi.
“Các người còn gì muốn hỏi không?”
Bạch Vi nhìn bọn họ ồn ào, mỉm cười mở miệng.
Giản Hành Chi cầm Uyên Ngưng, do dự chốc lát rồi quay đầu nhìn Bạch Vi: “Cô nói xem, vì sao hoa văn trên kiếm này lại là hoa hồng?”
“Kiếm này là thanh kiếm bổn mệnh đầu tiên của Lận Ngôn Chi.” Bạch Vi nhìn chăm chú Uyên Ngưng, mỉm cười: “Lúc đúc kiếm, y muốn mang thứ đẹp nhất mà mình từng gặp làm hoa văn trên kiếm.”
Mà lúc vừa ra khỏi cổng lớn Ninh gia, thứ đầu tiên đẹp nhất y thấy trên đời này chính là hoa hồng.
Giản Hành Chi đã hiểu, gật đầu, không hỏi nữa.
Ba người trầm mặc chốc lát.
Bạch Vi lên tiếng trước: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy thì chia tay tại đây đi.”
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.
Bạch Vi ngồi dậy, trước khi hồn phách xoay người rời đi, đột nhiên nàng ta nhìn sang Tần Uyển Uyển: “Ta có thể ôm cô một