Truyền thống ở rể này do Sơn chủ mở núi Tịch Sơn, cũng là phụ thân của Thượng Tuế – Nguyên Đức tiên quân lập ra.
Lúc đó Tịch Sơn vẫn chỉ là một đỉnh núi nhỏ, nghe đồn năm ấy trời đất mới hình thành, Tiên giới chưa có trật tự, các tiên gia chém giết nhiều năm, tạo ra một mảnh thiên địa.
Nguyên Đức tiên quân không phải vị thần tiên hung mãnh, ông chiếm một đỉnh núi nhỏ ở Tịch Sơn xa xôi, làm lão đại không chính quy một vùng, sau đó sinh ra Thượng Tuế.
Nguyên Đức vui mừng vì có cô con gái yêu, lập tức quyết định đỉnh núi Tịch Sơn của ông tuy nhỏ nhưng tuyệt đối không để Thượng Tuế chịu chút ấm ức nào, Nữ quân của Tịch Sơn ông tuyệt đối không gả ra ngoài, tử thủ Tịch Sơn.
Thượng Tuế được phụ thân yêu thương, sống ngang ngược càn quấy ở Tịch Sơn.
Bà thiên phú phi phàm, xinh đẹp tuyệt trần, còn nhỏ đã đánh khắp các núi, giúp Tịch Sơn nhanh chóng khuếch trương quy mô như hiện tại, trở thành bá chủ trên Thiên giới, hàng ngày nếu không đánh nhau thì là đang sắp sửa đánh nhau.
Không phải Thiên Đế không muốn quản nữ thổ phỉ này, nhưng Thượng Tuế quá mạnh, nếu muốn quản thì tổn thất nghiêm trọng quá.
Vì thế, Thiên Đế muốn chiêu an, dự định phái một thần thiên nào đó cưới Thượng Tuế.
Với mỹ mạo của bà, chúng tiên đến tuổi trên thiên đình lập tức bước lên một bước, xếp thành hàng dài.
Thượng Tuế nhìn đám người, đề xuất yêu cầu thứ nhất:
Biết đánh nhau.
Chúng tiên lập tức lui về sau, chỉ còn lại một đám chiến thần đứng tại chỗ.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu thứ hai:
Đẹp trai, trắng trẻo, bà không thích kẻ cơ bắp.
Chúng tiên lập tức lui tiếp.
Chỉ còn lác đác vài người.
Thượng Tuế đề xuất yêu cầu cuối cùng:
Ở rể.
Nháy mắt đại điện chỉ còn lại Thái Hằng.
Thượng Tuế nhướng mày: “Ở rể mà ngươi cũng chịu?”
Thái Hằng dịu dàng cười: “Cải thiện cuộc sống thôi mà, không xấu hổ.”
Đám đông im lặng nhìn Thượng Tuế đeo vàng mang bạc, lại nhìn Thái Hằng cả người chỉ đeo một thanh kiếm, đột nhiên thấu hiểu sự lựa chọn của Tiên quân phi thăng chưa bao lâu này.
Còn về sau tại sao Thái Hằng chém một nhát nứt nửa thiên cung, thì hồi sau lại nói.
Dù gì từ đó về sau, chuyện Tịch Sơn chỉ hoan nghênh ở rể đã đi sâu vào lòng chúng tiên.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù mỹ danh của Tần Uyển Uyển nức tiếng gần xa, nhưng người nghiêm túc tới cửa đề thân suốt hai trăm năm nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà hôm nay, rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân cũng sắp thành thân rồi!
Đối tượng là cái tên đánh nhau chẳng thua gì Thái Hằng – Long Ngạo Thiên… À không, Giản Hành Chi!!!!
Cái ngày tin tức truyền ra, Thiên Đế bị dọa đến run tay, chúng tiên hết sức hoang mang, càng nghĩ càng thấy gia đình này ngày càng đáng sợ, cho đến khi có người nhắc nhở: “Thật ra đây cũng là chuyện tốt, dẫu sao thì…gần đây Tuế Hành đạo quân cũng không đánh nhau nữa.”
Mọi người đồng loạt nghĩ quả đúng là thế, trước đây Giản Hành Chi nếu không đánh nhau thì cũng là sắp sửa đánh nhau, từ khi tin tức y chuẩn bị thành thân truyền ra, có vẻ y bận rộn hơn nhiều, vốn không có thời gian đánh nhau.
Lấy thân phận của Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển, hôn lễ này rất được chú ý.
Tiên giới thành hôn khác với nhân gian, nghi thức rườm rà không nhiều mấy, quan trọng nhất là tế điển ký kết.
Đôi bên đứng trên tế đàn, chiêu cáo với trời, ký tên vào sổ nhân duyên, kết thành hôn khế(*).
Đến bước này, hai bên vĩnh kết phu thê, đời đời kiếp kiếp.
(*) Khế ước kết hôn
Buổi sáng hôm thành hôn, Thúy Lục với tư cách đại diện cho Tần Uyển Uyển đến đạo trường của Giản Hành Chi đón y tới.
Sau khi đến Tịch Sơn, Giản Hành Chi đi bộ lên thang Thanh Vân, bước đến trung tâm tế đàn.
Ngày đó quần tiên tụ hội, Giản Hành Chi mặc đồ cưới, nhìn Tần Uyển Uyển đeo trâm cài phượng hoàng, tim đập thình thịch.
Cả hai cùng đứng ở trung tâm tế đàn, nghe quan chủ lễ bên cạnh đọc lời chúc, chiêu cáo chuyện thành hôn với trời, cuối cùng trải sổ nhân duyên trên bàn.
Hai người thay nhau ký tên lên sổ nhân duyên, nhìn sổ đột ngột bốc cháy, hóa thành tro bụi, bị gió cuốn đi, bay về nơi xa.
Chuông cổ vang lên, chim tước tung bay, quan chủ lễ hô vang: “Trời ban nhân duyên, thiên ứng(*)!”
(*) Ứng: ưng thuận
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi dựa theo lễ nghĩ khom lưng hành lễ về phía chuông vang, xem như hồi đáp lời chúc phúc của ông trời.
Đợi làm xong hết thảy, mọi người được người hầu sắp xếp nhập tiệc rượu.
Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển thay phiên mời rượu xong, để Thượng Tuế và Thái Hằng chào hỏi tiên gia các nơi, còn hai người tụ họp uống rượu với bằng hữu mình tại hậu viện.
Bằng hữu hai người không nhiều lắm.
Giản Hành Chi thì không nói, Tần Uyển Uyển ở tại Tiên giới hai trăm năm nhưng gần như bị nhốt ở Tịch Sơn, không dám để quá nhiều người biết năng lực thực sự, gần như không tiếp xúc với người ngoài, vì vậy cũng không có bằng hữu.
Cuối cùng bàn rượu này chỉ có năm người, gồm Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Nam Phong, và vợ chồng họ.
Năm người ăn ăn uống uống, Nam Phong bổ túc tình hình Tiên giới cho hai người Tạ – Thúy mới phi thăng không lâu, kể cuộc sống mấy năm nay của nó.
“Ta tốt số, sau khi phi thăng theo chủ nhân và nam chủ nhân mới biết bọn họ lợi hại như vậy.
Nam chủ nhân tìm cho ta rất nhiều bảo bối, cuối cùng đúc ra cơ thể kim cương bất hoại này, vô cùng lợi hại!” Nam Phong vỗ ngực mình, tiếp tục khoác lác: “Ngài ấy lại mua một mảnh đất cho ta, để ta làm đạo trường.
Hiện giờ, ta cũng là một tiểu thần tiên rồi, rất nhiều người thích ta đó.”
“Ồ, không tệ.” Thúy Lục ăn đậu phộng, cười nói: “Xem ra Tiên giới thật biết nuôi người.”
“Vậy hai người thì sao?”
Tần Uyển Uyển tò mò, rót rượu cho Thúy Lục: “Sau khi chúng ta đi, hai người ở lại thế nào?”
“Cũng không thế nào cả.” Thúy Lục chậm rãi đáp: “Tà Thần bị các người giết, ta trở về làm Thành chủ Quỷ Thành thôi.
À, nói mới nhớ, cái kỹ nam quán mà Giản Hành Chi ở lúc trước sau khi chuyển thành tổ chức sát thủ thì làm ăn rất được, khiến cả thành thịnh hành tu tiên, nhất là mấy Tần lâu Sở quán(*) kia cực kỳ yêu thích.
Trước khi ta phi thăng, quản đốc kỹ nam quán tên Hoan Hỉ ấy, cậu nhớ không?”
“Không nhớ.”
Giản Hành Chi đáp dứt khoát.
Y gặp nhiều người như vậy, làm sao nhớ được người qua đường?
Thúy Lục không lấy làm lạ, lười nhác nói: “Biết ngay cậu không nhớ ra, nhưng người ta nhớ cậu.
Y bảo ta nói với cậu một tiếng, cảm ơn cậu thay đổi cuộc đời y.
Hiện giờ, y là quản đốc tổ chức sát thủ, đã tu đến kỳ Kim Đan rồi.”
“Không tệ.” Giản Hành Chi chậm rãi uống rượu, liếc nhìn Tạ Cô Đường: “Cậu thì sao? Vẫn luôn ở tại Ranh giới sinh tử à?”
“Ừm.”
Tạ Cô Đường gật đầu, trở thành người bảo vệ Ranh giới sinh tử thì không thể ra ngoài, bằng không kết giới sẽ bị ảnh hưởng, có điều cảm ơn ngài giúp đỡ…” Tạ Cô Đường ngẩng đầu cười: “Một nhát kiếm kia của ngài giúp kết giới yên ổn mấy trăm năm.”
Nhóm người chậm rãi tán gẫu, Thúy Lục kể chuyện hạ giới.
Sau khi Liễu Phi Sương và Lạc Hành Chu thành hôn, Liễu Phi Sương nhanh chóng thăng cấp, trở thành Thành chủ Hoa Thành.
Lạc Hành Chu càng ngày càng chững chạc, nghe nói thêm mấy trăm năm nữa, Lạc Bất Phàm dự định giao Thiên Kiếm Tông cho y.
Ninh Huy Hà được Giản Hành Chi chế tạo cơ thể, ra khỏi cổ mộ, tiếp tục ở bên cạnh Yên Vô Song, hai người đã có con rồi.
Yên Vô Song trọng chấn Sơn trang Câu Kiếm, rời khỏi Hoang Thành, lên núi định cư lánh đời, đang nghĩ cách tạo đường linh mạch tới đó để bồi dưỡng đồ tử đồ tôn.
Mỗi ngày Kim Kiếm Đồng Tử đi theo Yên Vô Song, gần đây bế quan, nghe nói kiếm thuật thành công, tu vi tăng lên ổn định…
Mọi người nói một hồi, không khỏi nhắc tới một cái tên: “Đáng tiếc Minh Tịnh đạo quân…”
Nam Phong bùi ngùi, chỉ nói một nửa, chợt nhớ tới gì liền ngừng lời.
Mọi người theo bản năng nhìn sang Thúy Lục, Thúy Lục quay đầu nhìn bọn họ: “Nhìn ta làm gì?”
Dứt lời, Thúy Lục suy nghĩ: “Ta biết các người lo cho ta, nhưng đây là nguyện vọng của Thần quân.
Tâm nguyện của ngài đã thành, ta cũng không buồn gì nữa.”
Nói thì nói thế, nhưng một con chim như nàng khó giấu được nỗi buồn trong mắt.
Mọi người ăn uống no say, thấy sao nhân duyên mọc lên, người hầu bước vào thúc giục Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi về phòng.
Hai người đứng dậy cáo biệt, cùng trở về phòng.
Thành hôn ở Tiên giới không rườm rà như nhân gian, hai người uống rượu hợp cẩn, tẩy rửa sơ lược thì ngồi lên giường.
Cách lần trước đã hơn sáu mươi năm, hơn sáu mươi năm nay, Giản Hành Chi vẫn luôn dừng lại ở lễ giáo, chưa hề có vượt mức nửa điểm.
Không phải Tần Uyển Uyển không thấy lạ, nhưng cứ cảm thấy Giản Hành Chi không gấp, nàng cũng ngại hỏi.
Nàng nghĩ có lẽ Giản Hành Chi tương đối truyền thống… Nếu như lúc trước không phải tình huống đặc biệt, có lẽ y vẫn cảm thấy nên đợi đến sau khi thành hôn nhỉ?
Thị nữ thu dọn mặt bàn xong, bưng khay ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, cả hai ngồi trên giường, bỗng nhiên hơi xấu hổ.
Qua hồi lâu, Giản Hành Chi chủ động vươn tay kéo nàng, dịu giọng hỏi: “Đi ngủ nhé?”
Tần Uyển Uyển quay mặt đi, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Giản Hành Chi không biết do thời gian kéo dài hay là thế nào nữa, y không hề dùng pháp thuật.
Y đứng dậy đóng cửa sổ, thổi tắt đèn, thiết lập kết giới rồi mới leo lên giường, thả rèm xuống.
Cả hai nằm trên giường, không hề nhúc nhích.
Ban đầu, Tần Uyển Uyển hơi căng thẳng, nhưng qua hồi lâu vẫn thấy Giản Hành Chi không có hành động nào, nàng bắt đầu hơi mệt, mơ màng nhắm mắt lại.
Phỏng chừng tối nay lại phải trôi qua yên ả rồi.
Nàng suy nghĩ rồi dứt khoát nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Hành Chi, đi ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ.
Tần Uyển Uyển mơ màng tỉnh lại, cảm giác Giản Hành Chi ôm mình từ sau lưng.
Y hôn cổ, gò má, trái tai nàng, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng.
Y khàn giọng nói cho nàng biết: “Uyển Uyển, ta rất nhớ nàng, nhớ hơn sáu mươi năm rồi.”
Hết thảy vừa dịu dàng vừa dài đăng đẵng, hai cơ thể đều là lần đầu, Giản Hành