Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Nếu Tô Nguyệt Li Làm Điều Ác, Các Vị Đó Là Tội....


trước sau

Nghe thấy tiếng gầm lớn bên ngoài, Tô Nguyệt Li ngẩn người, rồi lập tức choàng cái áo khoác xông ra ngoài, thất tha thất thểu đẩy cửa, bi thương nhìn Quân Thù, hô to một tiếng: "Quân ca ca!"

"Câm miệng!"

Quân Thù giơ tay chỉ vào Tô Nguyệt Li quần áo xộc xệc, đầu tóc bù xù: "Ta cho ngươi một cơ hội nói rõ ràng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"

"Nói vậy vị này là Quân thiếu chủ rồi?"

Ninh Bất Tu chỉnh lại quần áo, đi tới cửa, cẩn thận choàng thêm cái áo khoác cho Tô Nguyệt Li, khéo léo cười với Quân Thù: "Thường xuyên nghe Nguyệt Li nhắc tới,ngưỡng mộ đã lâu."

"Nhắc tới?"

Quân Thù cười lạnh lên tiếng: "Nói thế nào? Ninh thiếu chủ ngươi kể ta nghe?"

Ninh Bất Tu phát hiện Quân Thù có địch ý, hắn nhìn về phía Tô Nguyệt Li, Tô Nguyệt Li đờ ra một lát, kéo Ninh Bất Tu lại, hạ thấp giọng: "Bất Tu, chàng vào nhà trước, ta với hắn e là có chút hiểu lầm..."

Lời còn chưa dứt, Quân Thù đã nhịn hồi lâu giờ còn thấy bọn họ khanh khanh ta ta*, căn bản không thể kiềm chế được cơn bực tức, giơ tay ném sáo ngọc về phía Ninh Bất Tu!

*khanh khanh ta ta: thân mật với nhau

Ninh Bất Tu đột nhiên mặt biến sắc, hắn đẩy Tô Nguyệt Li ra, vội vàng lùi ba bước về phía sau lách người chuyển qua hành lang dài, tránh né sáo ngọc của Quân Thù, nôn nóng lên tiếng: "Quân Thù, đây là thức hải của Nguyệt Li, đánh nhau ở chỗ này, ngươi điên rồi sao!"

"Người phản bội ta", Trong ánh mắt Quân Thù chỉ có sự lạnh lùng, linh lực hội tụ ở trên sáo ngọc màu trắng, hung dữ ném tới hướng Ninh Bất Tu, "Ta phải quản nàng ta sống hay chết sao?"

"Không cần!!"

Tô Nguyệt Li phát ra tiếng thét chói tai, thức hải của nàng ta căn bản không chịu nổi cú đánh cấp bậc Nguyên Anh của Quân Thù, lập tức nôn ra máu.

Vài vị trưởng lão thấy thế, cuống quít đứng dậy, chạy nhanh tới.

"Nhanh," Một vị trong đó đặt tay ở bên cạnh huyệt thái dương của Tô Nguyệt Li, hô lớn những người khác, "Mau tới hỗ trợ ổn định thức hải."

Mà bên trong thức hải, Quân Thù đã sớm muốn giết đỏ cả mắt rồi, liên tục nhìn chằm chằm Ninh Bất Tu đang né tránh: "Ngươi biết nàng đã nói với ta như thế nào không?"

"Nàng nói nàng yêu ta, nàng chỉ yêu một mình ta, nàng vĩnh viễn sẽ không yêu ai khác, mọi thứ của nàng đều sẽ cho ta."

"Quân ca ca, dừng lại đi! Dừng lại!" Tô Nguyệt Li ôm lấy đầu, quỳ gối trên nền nhà lớn giọng hét to "Là ta lừa hắn! Ta chỉ là muốn cứu hắn! Cầu xin huynh buông tha cho chúng ta đi!"

Ninh Bất Tu nghe thấy lời này, động tác ngừng lại, sáo ngọc của Quân Thù trực tiếp chọc vào bụng hắn, Quân Thù nghiêng nghiêng đầu: "Đã nhìn thấy chưa? Đây chính là nữ nhân."

Trên môi Ninh Bất Tu nhuốm máu, hắn túm chặt lấy sáo ngọc của Quân Thù, cắn răng: "Chúng ta đi ra ngoài nói."

Quân Thù cười cười: "Thật là thâm tình."

Nói xong, Quân Thù đột nhiên rút sáo ngọc ra, Ninh Bất Tu ngã trên mặt đất, thấp giọng thở hổn hển.

"Bất Tu!" Tô Nguyệt Li vội vàng tiến tới trước mặt Ninh Bất Tu, ôm lấy hắn, ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thù, khóc như lê hoa đới vũ*, "Quân ca ca, đều là ta sai, ngàn sai vạn sai đều tại ta. Ngươi giết ta đi, đừng đả thương Bất Tu."

*hoa lê đới vũ: hoa lê dính hạt mưa.

"Đừng đả thương hắn?" Quân Thù cười phá lên, "Ngươi thề non hẹn biển cùng ta, quay đầu liền thành thân cùng người khác, ngươi còn muốn ta không đả thương các ngươi? Tại sao ngươi không nghĩ ngươi đã làm tổn thương ta như thế nào chứ?"

"Ngươi hiểu lầm rồi," Tô Nguyệt Li tuyệt vọng lắc đầu, "Không có, ta không có thành thân với hắn. Ta chỉ giao hòa thần thức với hắn, ta trong sạch! Thân thể ta trong sạch!"

"Nguyệt Li!" Ninh Bất Tu dựa vào trong vòng tay nàng, thấp giọng thở dốc, "Kể cả là vì cứu ta, nàng cũng không thể nói như vậy. Nàng......" Ninh Bất Tu quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt thâm tình, "Nàng vĩnh viễn, vĩnh viễn đều là, thê tử của Ninh Bất Tu ta,......"

Tô Nguyệt Li không nói lời nào, ả ta mắt ngấn lệ tuyệt vọng lắc đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Quân Thù nhìn hai người tình thâm như biển, chỉ thấy từng chút từng chút buồn nôn dâng lên. Truyện Hot

Hắn bước về phía trước, được nửa bước rồi ngồi xuống,nắm lấy cằm Tô Nguyệt Li, ép nàng nhìn mình: "Ngươi còn gạt ta?"

"Không có," Tô Nguyệt Li lắc đầu, "Ta không
có gạt huynh, ta......"

"Ra ngoài đi," Quân Thù mỉm cười, "Sư tỷ của ngươi vẫn đợi ngươi ở ngoài đấy."

Tô Nguyệt Li hơi sửng sốt, Quân Thù nhìn về phía Ninh Bất Tu: "Để ta hủy hoại thức hải của ả này ra ngoài, hay là ngươi chủ động đưa ta ra ngoài?"

"Ta đưa ngươi ra ngoài."

Tất nhiên Ninh Bất Tu sẽ không để cho thức hải của Tô Nguyệt Li bị hao tổn, hắn lập tức lên tiếng, nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón giữa chạm nhau, để ở bên môi, niệm thần chú, một lát sau, Quân Thù chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đợi hắn mở mắt ra lần nữa, đã thấy Tô Nguyệt Li trong quan tài băng đang nhắm mắt dồn dập ho khan, nằm bên cạnh quan tài là một nam nhân sắc mặt tái nhợt, chính là Ninh Bất Tu trong thức hải.

Tần Uyển Uyển dừng thổi sáo, đi đến bên cạnh Giản Hành Chi, Giản Hành Chi dựa vào chiếc bàn nhỏ ôm ngực mà đứng, quan sát Tô Nguyệt Li, thấy Tần Uyển Uyển đi qua, hắn nhỏ giọng mở miệng: "Thức hải bị tổn hại đến mức này, con đường tu luyện của Tô Nguyệt Li sợ là sẽ phải dừng ở đây."

Động tác của Tần Uyển Uyển dừng lại, một lát sau, nàng gật gật đầu: "Có lẽ vậy."

So với hai người bình tĩnh, Quân Thù có vẻ cực kỳ phẫn nộ, hắn tháo lá bùa trên đầu ra, đi đến trước mặt quan tài băng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Nguyệt Li, tỉnh lại đi."

Lông mi Tô Nguyệt Li run rẩy, nàng thong thả mở to mắt, thấy tất cả mọi người ở quanh thân, trong lòng nàng hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền ổn định.

Nàng chống tay ngồi dậy, giả vờ giống như vừa mới tỉnh, nhìn thoáng qua xung quanh, rất mờ mịt: "Tại sao....Tại sao mọi người đều ở đây? Sư thúc, sư bá," Tô Nguyệt Li liếc mắt nhìn về mấy vị trưởng lão phía sau, lại quay đầu nhìn về phía Tống Tích Niên đang lạnh mặt, "Sư huynh!"

Nói xong, nàng còn chuyển ánh mắt lên người Tần Uyển Uyển, ngẩn người một lúc, nàng kinh hỉ thốt lên: "Sư tỷ!"

Nàng vội vàng đứng dậy từ trong quan tài băng, thất tha thất thểu chạy tới chỗ Tần Uyển Uyển, nước mắt rưng rưng, kích động nắm tay Tần Uyển Uyển: "Sư tỷ, tỷ vẫn ổn, còn có thể nhìn thấy tỷ, ta thật sự rất vui mừng!"

"Ngươi vui cái gì?" Tần Uyển Uyển lộ ra vẻ khó hiểu, "Ta đẩy ngươi xuống sườn núi, ngươi còn lo lắng cho ta sao?"

"Ta tin là sư tỷ có nỗi khổ," Mặt Tô Nguyệt Li đầy chân thành, "Nhất định là tỷ tốt với ta."

"Tô Nguyệt Li!" Tống Tích Niên nghe không nổi, đánh gãy lời Tô Nguyệt Li nói, "Vì sao sư tỷ ngươi lại đẩy ngươi xuống sườn núi, ngươi không biết sao?"

"Ta......" Tô Nguyệt Li nhất thời hiểu không rõ tình thế, ả không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Tống Tích Niên, "Sư huynh, vì sao huynh đột nhiên đối xử với ta như vậy?"

"Nguyệt Li," Quân Thù cười lạnh nhìn Tô Nguyệt Li diễn kịch, thấy Tô Nguyệt Li đánh trống lảng, hắn đi tới sau lưng Tô Nguyệt Li, đè bả vai nàng ta lại, ôn nhu nhắc nhở, "Vị đạo hữu từ trong thức hải ngươi đi ra là ai, nhanh chóng giới thiệu một chút với mọi người đi."

Nghe thấy lời này, đầu óc Tô Nguyệt Li lập tức loạn cả lên, Ninh Bất Tu thấy Quân Thù tới gần Tô Nguyệt Li, lập tức rút kiếm ra múa may, hét lớn: "Đừng chạm vào Nguyệt Li!"

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Truyện convert hay : Kinh Thiên Kiếm Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện