Hắn không giỏi đặt tên, có người nói, cái tên này của hắn là do Tịch Sơn nữ quân đặt cho.
Nghe nói lúc ấy Tần Uyển Uyển đang nướng gà, có một người kể về cuộc đời của hắn cho nàng nghe, nàng nói: "Đó không phải Long Ngạo Thiên của thiên giới à?"
Mặc dù ba chữ Long Ngạo Thiên không có ý nghĩa cụ thể, nhưng không hiểu sao tất cả mọi người đều cảm nhận được tính cách và tinh túy của cái tên ấy.
Cái tên Long Ngạo Thiên cứ truyền ra như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm.
Ở trước mặt mọi người luôn gọi hắn là Tuế Hành Đạo quân, ở sau lưng lại vụng trộm gọi hắn là Long Ngạo Thiên.
Hắn cũng chẳng để ý, thậm chí đôi khi còn cảm thấy có chút oai phong lẫm liệt.
Bây giờ hắn lại dùng cái tên này, không chỉ là vì uy hiếp mà cái tên này mang đến mà trên cả là hắn còn muốn dùng cái tên này để nhắc nhở bản thân mình: Ở thiên giới còn có một kẻ chờ hắn trở lại báo thù!
Mà sau khi Tần Uyển Uyển nghe đến cái tên này lập tức rơi vào trầm tư.
Nàng đột nhiên hiểu tại sao người này lại viển vông, khoe khoang, tinh tướng và giỏi làm màu như vậy rồi.
Cha mẹ hắn đặt cho cái tên kiểu này, chắc là hắn được di truyền tính cách của bố mẹ mình rồi.
Nhưng nàng nhớ ở thiên giới không có bất kỳ ai tên là Long Ngạo Thiên, cùng lắm thì chỉ là biệt hiệu của Giản Hành Chi thôi, mà còn là do nàng đặt.
Nhưng hắn có thể là Giản Hành Chi à?
Nếu Giản Hành Chi ở đây thì kiểu gì hắn ta cũng phải làm ầm lên với hệ thống, cuối cùng là ta không chết thì ngươi chết.
Đùa à? Bắt hắn ta mặc quần áo màu hồng, vờ nũng nịu, hô cứu mạng?
Tần Uyển Uyển cảm thấy cái hệ thống này có suy nghĩ tự sát.
Nàng nhớ lại tất cả những người mình quen biết trên tiên giới, sau khi xác định không quen biết Long Ngạo Thiên, Tần Uyển Uyển thầm nghĩ tuy người này không phải người làm mưa làm gió ở tiên giới nhưng bằng cường độ thần thức của hắn thì có thể nhìn ra đây là một cao thủ.
Hơn nữa còn có hệ thống ở đây, nàng cũng không có cách nào cắt đuôi được hắn ta, không bằng bắt tay hợp tác cho rồi.
Tần Uyển Uyển quyết định từ bỏ việc phỏng đoán thân phận Giản Hành Chi, quay đầu lại bắt đầu báo cáo chuyện của mình: "Vậy ngươi biết tình hình của mèo con không?"
"Biết." Giản Hành Chi lộ ra vẻ mặt bí hiểm: "Tinh linh nhỏ đã nói với chó con rằng, sau khi mèo con ngủ dậy thì phát hiện bản thân mình đang ở trong một cuốn sách.
Mèo con muốn tu luyện thành tiên, thay đổi số mệnh của mình."
Chỉ là trọng sinh thôi mà, chẳng phải chuyện lớn gì.
Tần Uyển Uyển thở phào một cái, biết là tốt rồi vì nàng không muốn mất thời gian vòng vèo giải thích chuyện này.
Nàng gật đầu, dùng trà thay rượu, nâng ly về phía Giản Hành Chi: "Thôi, nhập gia tùy tục, mong sau này đại lão chiếu cố hơn."
Giản Hành Chi gật đầu, nhấp một ngụm trà: "Chó con và mèo con có thể gặp nhau cũng là việc chẳng dễ dàng gì, cùng nhau nỗ lực để kết thúc mấy thứ này nhanh một chút."
"Đại lão nói đúng." Tần Uyển Uyển suy nghĩ một chút: "Còn một chuyện, ta muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
"Ngươi nói đi."
"Sau này, nếu chó con muốn làm nhiệm vụ." Tần Uyển Uyển có chút khẩn cầu nhìn Giản Hành Chi: "Có thể nói với mèo con trước một tiếng không?"
Động tác của Giản Hành Chi dừng lại, có chút khó khăn nói: "Vậy còn phải nhìn xem tinh linh có đồng ý không." Nói xong Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: "Nó biết phóng điện."
Hắn cũng sắp biến thành một con lôi cẩu rồi.
"Hiểu." Tần Uyển Uyển gật đầu, không tiếp tục nhiều lời.
Ngay tại thời điểm này, hai người đạt được một loại hòa hợp mà từ trước tới nay chưa từng có.
Giản Hành Chi suy nghĩ một chút: "À0, còn có." Hắn nói xong, móc một cái gương đồng nho nhỏ từ trong tay áo ra, để lên bàn: "Cái này nên là của ngươi."
"Cái gì đây?"
Tần Uyển Uyển cầm tấm gương lên, trong nháy mắt mặt kính gương đồng đen kịt lại, Giản Hành Chi không chú ý lắm, nâng chung trà lên giải thích: "Đây là bảo vật của Thiên Lưu tên là Thiên Diện, hắn sở dĩ có thể biến hóa thành nhiều người như vậy là vì nó.
Có nó thì ngươi có thể tùy ý biến thành bất kỳ ai mà ngươi đã từng gặp được."
Tần Uyển Uyển không nói chuyện, nàng biết đây là khen thưởng của nhiệm vụ nên cũng không từ chối, chỉ là nhìn mặt kính đen thùi lùi, nàng luôn cảm thấy có chút không đúng.
Nàng giơ tay lên niệm chú, muốn phá bỏ ấn ký của chủ nhân Thiên Diện.
Nhưng sau khi nàng niệm xong thì Thiên Diện cũng không có thay đổi nào, nàng quay đầu nhìn Giản Hành Chi, nhíu mày: "Tại sao nó không có thay đổi gì?"
Giản Hành Chi nghi ngờ cầm Thiên Diện lên.
Tấm gương đồng kia ở trên tay hắn giống như sống lại vậy, trong nháy mắt mặt kính sáng lên, khôi phục dáng vẻ xinh đẹp tinh xảo lúc trước.
Tần Uyển Uyển hoài nghi nhìn Giản Hành Chi: "Hình như...!nó nhận ngươi làm chủ rồi kìa?"
Giản Hành Chi không nói gì, hắn giương mắt nhìn nhiệm vụ của mình.
Trên thanh nhiệm vụ có một cái là bắt Thiên Lưu đã thực hiện được một nửa, bên dưới là một số nhiệm vụ nhỏ.
Cái gì mà tìm được Thiên Lưu, khiến Thiên Lưu và nữ chính đánh nhau, tất cả mấy cái đó đều đã được tích xanh, chỉ còn cái "Giúp nữ chính lấy được Thiên Diện" đang phát sáng còn chưa hoàn thành.
Hắn nhớ lại một chút mới nhớ tới khi mình lấy cái gương này từ trên người Thiên Lưu thì trên tay có một vết thương, khi đó máu chảy xuống Thiên Diện, trực tiếp nhận chủ.
"Trước mắt," Tần Uyển Uyển không sao cả, giơ tay chỉ vào nó: "Chỉ có ngươi có thể sử dụng nó để giúp ta đổi khuôn mặt thôi."
Hai người bọn họ vừa mới cho nổ Vấn Tâm Tông, người biết Giản Hành Chi không nhiều lắm, nhưng Tần Vãn lại là đệ tử của Vấn Tâm Tông.
Giản Hành Chi không lên tiếng, hắn nhìn tiến độ chỉ chạy