Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

74: Chớ Khinh Thiếu Niên Nghèo


trước sau


 
***
Quân Thù lảo đảo chạy ra khỏi sơn động, hắn ẩn giấu tất cả khí tức, chạy vô cùng gian nan.
Mặc dù Thẩm Tri Minh biết được đại đa số mánh khóe giữ mạng trên người hắn, nhưng rốt cuộc không để ý đến mánh khóe của mẹ hắn.

Mẹ hắn là thế gia Hình nhân sư(*), cấp cho hắn một pháp bảo giữ mạng.

Vừa nãy lúc giả chết bị ném ra, hắn lập tức ẩn thân trên cao, để lại hình nhân mà mẹ cho hắn giữ mạng.
(*) Bậc thầy hình nhân
Hình nhân này được mẹ hắn ẩn giấu trong cơ thể bằng cách thức đặc biệt, thời điểm nguy hiểm mới sử dụng tới.

Hắn vẫn luôn chờ ngày sử dụng hình nhân này, không ngờ ngày này lại là Thẩm Tri Minh ban cho.
Hắn dùng pháp bảo giấu khí mà mẹ để trong thức hại để che giấu hành tung, lảo đảo chạy về phía trước như điên.

Nhận ra khí tức truy binh sau lưng, hắn hoảng hốt tìm đường chạy thục mạng.

Chạy trốn liên tục mấy ngày, đợi lúc bình tĩnh lại, hắn mới nhận ra nơi này đã sắp bước vào lãnh địa Ninh thị.

Ninh gia và Quân gia không tính là thế giao, nhưng so với Quỷ Thành được xem như vô chủ hiện tại thì đến địa bàn Ninh thị, Thẩm Tri Minh không dám xằng bậy hơn.

Hơn nữa nếu người khác biết ông ta che giấu chủng, chắc chắn Ninh thị sẽ dốc toàn lực diệt trừ ông ta.
Quân Thù suy nghĩ chốc lát, liền hạ quyết tâm phải đi vào lãnh địa Ninh thị một cách nhanh nhất.

Nhưng trước mặt hắn là một vách núi, hiện tại hắn mang thân thể người phàm, nếu muốn vượt qua vách núi này, e rằng phải trèo mấy ngày.

Hơn nữa chắc chắn người của Thẩm Tri Minh cũng sẽ nghĩ hắn đi đường vòng mà truy đuổi, e rằng không ra khỏi vách núi.
Cách nhanh nhất, ổn thỏa nhất bây giờ để đến Ninh thị chỉ có trèo lên vách núi này.
Quân Thù ngẩng đầu, nhìn bên trên bằng ánh mắt già nua.

Nghị lực của tu sĩ nói với hắn rằng hắn có thể.
Hắn dứt khoát bước tới dưới vách đá, bắt đầu leo lên.
Quân Thù leo một ngày một đêm.

Lúc này, đoàn người Tần Uyển Uyển cũng đã đến vách núi Mỹ Nhân.
Giản Hành Chi vừa thấy nơi này đã gọi Thúy Lục: “Thúy Lục.”
Y và Thúy Lục bàn bạc: “Ta và Bắc Thành có một số việc, tối nay nghỉ ngơi ở đây một đêm được không?”
Thúy Lục nghe vậy, nàng ta do dự chốc lát, nhìn Tần Uyển Uyển trong xe ngựa.

Tần Uyển Uyển vén rèm, giật lông mày, phóng một ánh mắt quyến rũ, ra hiệu nàng ta sắp xếp một chút.
Gần đây Tần Uyển Uyển đang nỗ lực học tập “Liếc mắt đưa tình kiểu Giản Hành Chi”.

Nàng đã dày công tôi luyện động tác này, phát hiện hiệu suất động tác này rất cao.

Nàng vừa giật khẽ lông mày, vẻ mặt Thúy Lục đã nhịn hết nổi.
Thúy Lục muốn cười, nhưng lại cảm thấy hơi mất uy nghi, chỉ đành dùng phẫn nộ che giấu sự thất thố của mình, không nhùng nhằng tiếp nữa: “Hạ trại nghỉ ngơi!”
Sau khi Thúy Lục hạ trại, Giản Hành Chi gọi Tần Uyển Uyển, báo cho Thúy Lục hướng đi, rồi dẫn Tạ Cô Đường, Nam Phong và Tần Uyển Uyển đã thay y phục cùng lên núi.
Bọn họ đã lên kế hoạch đêm nay rất lâu.
Tần Uyển Uyển mặc váy dài tay rộng màu trắng, thêu một đóa mẫu đơn diễm lệ trên cúp ngực, trông tiên khí phiêu bồng, giống như tiên nữ cung trăng hạ phàm.

Nhưng đầu nàng lại cài bông hoa bằng lông ngỗng, giữa lạnh lùng lại toát lên chút đáng yêu của phàm giới, hợp với ngũ quan xinh đẹp, có thể gọi là kinh diễm(*), thậm chí hoàn mỹ.
(*) Đẹp đến kinh ngạc, sửng sốt
Giản Hành Chi vác hai cây quạt hương bồ(*) lớn, Tạ Cô Đường và Nam Phong vác mấy chiếc gương đồng dựng đứng.

Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển bàn tính: “Đợi lát nữa bọn họ sử dụng linh lực làm sáng gương đồng để chiếu sáng con, ta sẽ quạt gió, đúng không?”
(*) Quạt làm từ lá cây hương bồ
“Đúng vậy.”
Tần Uyển Uyển gật đầu: “Người phải để tóc ta bay lên, ánh trăng chiếu vào, ta ở trung tâm ánh sáng, như vậy mới có nghệ thuật.
Giản Hành Chi gật đầu, cái hiểu cái không, quay mặt nhìn Tạ Cô Đường và Nam Phong sau lưng: “Hai người nghe hiểu chưa?”
Cả hai mù mờ gật đầu.

Giản Hành Chi yên tâm, y không cô đơn.
Đường tăng…
À không, Tần Uyển Uyển dẫn ba người cùng nhau lên bãi đất trống trên đỉnh vách núi Mỹ Nhân.

Nàng gọi Tạ Cô Đường và Nam Phong bày vị trí gương đồng hợp lý, bảo Nam Phong bơm linh lực, điều chỉnh cường độ, tạo ra không khí ánh sáng thích hợp.
Rồi lại bảo Tạ Cô Đường thổi sáo, xác nhận cường độ âm thanh.
Cuối cùng quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi: “Chúng ta thử một chút.

Người quạt gió ở chính diện của ta, đợi lát nữa chắc chắn đám người sát thủ đuổi theo mục tiêu sẽ chạy từ hướng của người lên núi.

Người đứng ở trên cây, đừng để bị phát hiện.”
“Vì sao lại chạy từ chân núi lên?” Nam Phong tò mò.
Tần Uyển Uyển cạn lời: “Chúng ta đã ở điểm cao nhất rồi, còn có thể từ trên núi chạy xuống sao?”
“Vậy vì sao chỉ từ trước mặt mà không phải từ phía sau?” Tạ Cô Đường không hiểu.
Tần Uyển Uyển nhìn phía sau, chỉ thấy mây mù dày đặc, nàng thở dài: “Tạ đạo quân, đấy là vách núi.

Y bị đuổi giết, làm sao từ vách núi chạy lên chứ?”
Mọi người cảm thấy có lý, chẳng phải truy giết là một đám đông ồ ạt à?
Chắc không đến nỗi sát thủ và người bị giết cùng nhau trèo vách núi, ngươi kéo ta, ta đánh ngươi, đúng không?
Tất cả mọi người đã hiểu mạch suy luận của Tần Uyển Uyển, cả đám chuẩn bị ổn thỏa.

Tần Uyển Uyển đứng ở trung tâm ánh sáng, ra hiệu bằng mắt với Tạ Cô Đường.

Tạ Cô Đường bắt đầu thổi sáo.

Thời điểm tiếng sáo vang lên, Tần Uyển Uyển giơ tay biểu diễn động tác đầu tiên.
Mỹ nữ nhảy múa, quan trọng nhất không phải nhảy đẹp bao nhiêu, quan trọng nhất là nghệ thuật.
Tiếng sáo của Tạ Cô Đường trong trẻo vang xa, ánh mắt y bất giác dừng trên người đứng ở giữa.

Áo trắng dưới trăng, tay áo che nửa đóa hoa e ấp, đôi mắt sóng sánh như nước ngước lên, đột nhiên nheo mắt lại, giật lông mày.
Tạ Cô Đường dịu dàng mỉm cười.
Đầu Giản Hành Chi bỗng +1 điểm tích lũy.
Giản Hành Chi hết hồn, lập tức nhìn Tạ Cô Đường cách đó không xa, chẳng ngờ nhìn thấy độ thiện cảm 45 màu đỏ trên đầu y hóa thành 46 rồi!
Lòng y bất giác hơi hoảng loạn, lơ đãng phẩy quạt.
Mà Quân Thù đang leo núi nghe thấy tiếng sáo, lòng chợt lo lắng.
Không ngờ trên núi còn có người, nhưng điều này không quan trọng nữa, hắn đã leo tới đây, hắn không còn đường lui!
Hắn cắn răng, leo từng chút lên trên.
Tần Uyển Uyển trên núi xoay qua xoay lại giữa khúc nhạc.

Nhận ra Giản Hành Chi làm qua loa, nàng bèn nhắc nhở: “Gió nhỏ quá!”
Giản Hành Chi cố gắng vung vẩy hai cây quạt hương bồ, gió hơi lớn hơn.

Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy quá nhỏ, không thể khiến nàng có cảm giác tiên khí vờn quanh.

Nàng tiếp tục lớn tiếng nói: “Mạnh thêm chút nữa!”
Giản Hành Chi càng cố gắng vung quạt.

Thật ra y có thể quạt mạnh hơn, nhưng y sợ bất cẩn quạt bay Tần Uyển Uyển, bèn cẩn thận khống chế sức lực.
Không ngờ cô học trò không hề cảm kích sự quan tâm này của thầy, Tần Uyển Uyển mất hồi lâu mà không nhận được cơn gió thích hợp, cáu kỉnh nói: “Sư phụ, người chưa ăn cơm hả? Người có thể tăng thêm chút sức không, cho ta cảm giác như cưỡi gió quay về, nhẹ nhàng thoát tục ấy.

Rốt cuộc người có được không vậy? Người không được thì bảo Tạ đạo quân làm đi.”
“Ai nói ta không được?”
Đàn ông, không được nói không được.
Giản Hành Chi tức khắc mở miệng: “Con nhảy đi, ta lập tức cho con cưỡi gió quay về.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, rốt cuộc nhảy múa lần nữa.

Giản Hành Chi rót linh lực vào quạt, giơ tay lên phẩy mạnh một cái.
Cuồng phong quét qua, Tần Uyển Uyển cảm giác bản thân đang đối mặt với một cơn gió lốc.

Đừng nói ống tay áo tung bay, nếu không phải nàng lập tức dùng linh lực chống đỡ, người đã bay mất tiêu rồi.
Cũng chính lúc đó, Quân Thù gian nan leo tới đỉnh vách núi.

Chỉ thấy cuồng phong ập tới, Quân Thù sơ sẩy, thét lên một tiếng, rơi ngược dưới.
“Tiếng gì vậy?”
Tần Uyển Uyển hỏi theo bản năng, tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe một lát.

Nam Phong hoang mang hỏi: “Chẳng có tiếng gì cả.”
Tần Uyển Uyển hơi sợ, Giản Hành Chi cau mày: “Hình như ta cũng gnhe thấy tiếng gì.”
“Đừng nói nữa.” Tần Uyển Uyển cắt lời y: “Ghê quá, chúng ta tiếp tục.”
Lúc Tần Uyển Uyển nói chuyện, Quân Thù đang rớt xuống vách đá, hắn giơ tay bắt lung tung giữa không trung, túm lấy một dây leo treo toòng teng, cuối cùng cũng giữ được mạng nhỏ.
Hắn thở hồng hộc, nghĩ lại mà rùng mình, nhất thời không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Cơn cuồng phong kia từ đâu tới? Chẳng lẽ sát thủ đứng bên trên đợi hắn?
Không, không thể nào là sát thủ.

Nếu như là sát thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ đợi hắn đi lên.
Quân Thù trấn an bản thân một hồi, xem tất cả như ngoài ý muốn.

Hắn thở dốc vài hơi, nhìn đỉnh vách núi chưa tới hơn mười trượng bên trên.

Hắn đã leo một ngày một đêm, không thể thất bại gang tấc tại đây!
Hắn cắn răng, duỗi cánh tay gầy đét run rẩy, bắt đầu leo lần nữa.
Nhóm người Tần Uyển Uyển đang ở bên trên vừa múa vừa hát.

Nhảy một hồi, cả nhóm đều hơi mệt.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Người đàn ông chỉ số nhan sắc 90 đó sao còn chưa tới?”
“Đợi thêm đi, chúng ta tập luyện tiếp một chút, dù sao giết người đều canh lúc nửa đêm mà.”
Giải thích của Giản Hành Chi rất hợp lý, mọi người gật đầu, nghĩ cũng không có gì làm, bèn đề xuất vài phương án cải tiến vũ điệu vừa rồi.
“Mọi người cảm thấy lúc nãy ta múa thế nào?”
Tần Uyển Uyển trưng cầu ý kiến, ai nấy đều gật đầu.
“Rất đẹp.” Tạ Cô Đường đáp.
Nam Phong vỗ tay: “Siêu đẹp!”
Giản Hành Chi gật đầu: “Cũng được, còn duy nhất một vấn đề.” Giản Hành Chi cau mày suy nghĩ: “Có phải hơi đơn giản quá không?”
Mọi người nhìn về phía y, Giản Hành Chi giải thích: “Mấy người nghĩ xem, ánh trăng màu trắng, y phục màu trắng, cả hai đều trắng, màu sắc này phối hợp khá bình thường.”
“Tiền bối nói đúng.”
Tạ Cô Đường gật đầu, không ngờ thẩm mỹ nhóm trai thẳng này lại không tệ: “Nếu có chút hoa thì đẹp hơn.”
Nói xong, cả đám nhìn sang cây hoa đào vừa đúng lúc nở hoa bên cạnh.
Vị trí cây mọc hơi nghiêng, cách bối cảnh của bọn họ hơi xa.

Giản Hành Chi vỗ tay: “Cái này dễ, ta dời nó qua.”
Dứt lời, Giản Hành Chi đi nhổ cây, dặn Nam Phong đào hố.

Nam Phong đào hố cực nhanh, Giản Hành Chi bẻ tay, chạm lên thân cây.
“Đắc tội rồi.”
Y quát lớn một tiếng, bứng cây mọc từ dưới đất lên.

Bấy giờ, họ mới phát hiện có rất nhiều dây leo quấn trên thân cây.

Giản Hành Chi gọi Tạ Cô Đường: “Lão Tạ, giúp đỡ chém dây leo đi.”
Tạ Cô Đường gật đầu, cầm kiếm tới gần cây, chém một nhát, dây leo bị cắt sạch.

Lúc này, Quân Thù lại tiếp cận vách núi lần nữa.
Một chút nữa, hắn chỉ còn một chút nữa.
Mắt hắn tràn ngập hi vọng, vươn tay níu dây leo bên cạnh.

Bên trên hắn không có chỗ để bám vào, chỉ đành dựa vào dây leo trèo lên.

Có điều vừa bám vào, hắn bỗng nghe thấy một tiếng quát lớn ở bên trên, tiếp theo là tiếng động khe khẽ nào đó.
Kế tiếp, dây leo mất đi điểm chịu lực, rơi thẳng xuống.

Quân Thù hết hồn, vội bám lấy vách đá bên cạnh.

Đá bị xói mòn đột ngột rơi ra, hắn lập tức trượt xuống.
Máu thịt ma sát vào đá nhọn gập ghềnh bề mặt vách núi, hắn đau đến chẳng kêu nổi thành lời, chỉ dựa vào ý chí cầu sinh cuối cùng bắt lấy một cục đá, vừa tuyệt vọng vừa tức giận nghĩ ——
Ai! Là ai! Là ai lại hại hắn như thế!
Hắn nhất định phải giết kẻ đó, nhất định phải khiến kẻ đó và Thẩm Tri Minh tan xương nát thịt, nghiền xương thành tro.

Một ngày nào đó, hắn phải giết hết toàn bộ bọn chúng!
Phẫn nộ mang đến động lực cho hắn.

Hắn vừa đuối vừa đói, thân thể người phàm khiến hắn mệt không chịu nổi.

Hắn lại dồn hết can đảm, leo lên từng chút một.
Lần này, hắn leo rất chậm, leo đến khi bốn người bên trên đều mệt, hắn vẫn còn leo.
Thúy Lục bảo người tới, gọi bọn họ xuống ăn thịt nướng.

Tần Uyển Uyển mệt mỏi khoát tay: “Ta không thể đi, còn phải đợi mục tiêu, mọi người đi trước đi.”
“Ta ở lại với con.”
Giản Hành Chi có tự giác của một người thầy: “Đợi lát nữa, các người ăn xong thì mang chút gì đó lên đây là được.”
“Vâng.”
Nam Phong đáp lời, xuống núi cùng Tạ Cô Đường.

Chờ sau khi bọn họ xuống núi, Tần Uyển Uyển hơi mệt, nàng đứng ở vách núi, quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Sư phụ, ta mệt quá.”
“Ta tìm tảng đá cho con ngồi.”
Giản Hành Chi quay đầu tìm đá.
Rốt cuộc Quân Thù bò lên đến đỉnh, hắn vừa chìa bàn tay ra khỏi mây mù, đặt lên rìa vách đá, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Ngồi đi.”
Âm vừa dứt, tảng đá giáng từ trên trời xuống, đập lên tay Quân Thù.
Một cơn đau đớn dữ dội truyền tới, ngay cả kêu mà hắn cũng không kêu nổi, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Tay hắn bị đè dưới đá lớn, cả người treo lơ lửng giữa không trung.

Gió thổi qua, hắn giống như chuông gió giữa trời, đong đưa qua lại, chỉ thiếu kêu leng keng vang dội.
Giản Hành Chi đặt đá bên trên, đi qua.

Chiều cao tảng đá này xấp xỉ chiếc ghế bình thường, dài nửa trượng.

Tần Uyển Uyển ngồi lên trên, Giản Hành Chi cũng hơi mệt, đi qua ngồi ở đầu kia.
“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển rất mệt: “Đã tới giờ này rồi, sao tên đàn ông chỉ số nhan sắc 90 còn chưa tới.

Ta mệt quá rồi.”
“Có lẽ y đang trên đường tới?” Giản Hành Chi suy nghĩ, khích lệ nàng: “Cố gắng thêm lát nữa đi.”
“Hay là chúng ta bỏ đi.” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Ta nhảy hết nổi rồi.

Chúng ta cứ ngồi đây đợi y, lát nữa y tới, chúng ta cứu người là xong nhé.”
“Được rồi.” Giản Hành Chi gật đầu: “Không đợi được thời điểm thích hợp thì không phải duyên phận thích hợp, nếu con mệt thì dựa vào ta ngủ một lát, ta được thêm điểm tích lũy, con ngủ đi.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tiếng người đàng hoàng như vậy, sao phát ra từ miệng y lại biến thành tiếng chó thế?
Nhưng Tần Uyển Uyển cũng không nghĩ nhiều, nàng thật sự rất mệt, bèn dựa vào bả vai Giản Hành Chi, mơ màng thiếp đi.
Gió núi lướt qua, Giản Hành Chi nhìn hoa đào tung bay gần đó, quay đầu nhìn học trò nhỏ tựa trên vai, giật mình nhận ra dường như cuộc đời y chưa từng trải qua ngày tháng yên ổn như thế.
Từ khi bắt đầu nhớ được việc, y đã luyện kiếm, đánh nhau, tu hành, luyện kiếm, đánh nhau, tu hành…
Vòng đi vòng lại, một mạch phi thăng.
Bận rộn không hề ngơi nghỉ.

Giờ phút này, tại thời gian dừng chân ngắn ngủi, cho học trò nhỏ dựa vai, ngắm cánh hoa nở nơi cao, rụng nơi cao, tứ tán theo gió, bay đến nơi xa, vậy mà y lại cảm thấy rất dễ chịu.
Giản Hành Chi cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng.

Y để Tần Uyển Uyển dựa một lát, chợt thấy Nam Phong cầm hai xâu cánh gà chạy lên: “Chủ nhân, Giản đạo quân, ăn cánh gà.”
Tần Uyển Uyển nghe thấy cánh gà, mở bừng mắt.

Giản Hành Chi nhận lấy cánh gà, đưa cho Tần Uyển Uyển, căn dặn Nam Phong: “Lấy thêm chút nước đi.”
Nam Phong đáp lời, lại chạy xuống núi.

Tần Uyển Uyển lấy cánh gà, nàng và Giản Hành Chi mỗi người một xâu, bắt đầu gặm.
***
Qua một lát, khe núi bốc lên sương mù.

Sương càng ngày càng dày, Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn: “Sư phụ, sương này lạ nhỉ? Dày tới như vậy?”
“Ta đi xem thử.” Giản Hành Chi đưa nửa cánh gà còn lại của mình cho Tần Uyển Uyển: “Con đừng đi lung tung.”
“Vâng.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, nhìn Giản Hành Chi đi về hướng sương mù thổi tới.
Gió thổi ngang qua cánh gà của nàng, hòa lẫn mùi thơm bay vào chóp mũi Quân Thù.


Quân Thù từ từ tỉnh lại, cơn đau dữ dội truyền từ bàn tay tới, y giơ tay lên đẩy đá.
Tần Uyển Uyển cảm giác đá dưới mông động đậy, nàng đang ăn cánh gà lập tức cứng đờ, đứng bật dậy, tay cầm cánh gà nhìn tảng đá to từ xa.
Sương mù xung quanh ngày càng đậm, gần như không thấy rõ phía trước.

Tần Uyển Uyển nhìn quanh bốn phía, phát hiện Giản Hành Chi đã đi xa.
Cả đỉnh núi gió lạnh hù hù, bỗng dưng có không khí phim kinh dị vờn quanh.

Nàng nhìn chằm chằm tảng đá phía trước, dường như có người đang đánh vào tảng đá, chấn động từng hồi.
Vô số phim kinh dị hiện lên trong đầu Tần Uyển Uyển, thậm chí còn có BGM.

Mãi đến phút chót, rốt cuộc tảng đá bị đẩy mạnh ra, một bàn tay máu me đầm đìa giơ từ dưới vách núi lên!
Tần Uyển Uyển bị dọa

tắt tiếng.

Nàng nắm chặt cánh gà lùi về sau, nhìn người toàn thân đầy máu gian nan bò từ dưới lên giống như Sadako.
Hắn nhìn chòng chọc nàng.

Trên gương mặt già nua, đằng sau đôi mắt là khát vọng như sói, hắn vươn tay về phía nàng.
Giữa sương mù dày đặc, hắn run run, chậm chạp mở miệng: “Cánh…”
Hai chữ “cánh gà” còn chưa nói ra, Tần Uyển Uyển đã chịu hết nổi, sợ hãi dâng trào.

Nàng bừng tỉnh, cầm cánh gà phóng ầm một luồng linh lực về phía đối phương, đồng thời hét lên: “Sư phụ!!!”
Giản Hành Chi nghe thấy tiếng thét của Tần Uyển Uyển, tim y giật thót, giơ kiếm vạch sương mù, vội vã chạy về phía Tần Uyển Uyển hét, hô to: “Bắc Thành!”
Sương mù bị nhát kiếm của y chia cắt, chỉ thấy một bóng người bị linh lực Tần Uyển Uyển đánh bay.

Y không kịp suy nghĩ, chạy vội lên trước đá mạnh vào mặt người kia.

Người kia xẹt qua bầu trời tựa như sao băng, bay về phương xa.
Giản Hành Chi vội quay đầu chạy tới trước mặt Tần Uyển Uyển: “Thế nào? Con không sao chứ?”
“Lúc… lúc nãy, cái đó…”
Tần Uyển Uyển bị dọa chưa hoàn hồn: “Cái đó là gì?”
Giản Hành Chi sững sờ.

Y nghiêm hồi tưởng lại người bị đá bay vừa nãy, đột nhiên nhận ra mặc dù không thấy rõ dáng vẻ, nhưng trên đầu hắn…
Hình như đính số màu xanh lá, 90?
Giản Hành Chi trợn mắt, kêu lên: “Hỏng bét, mục tiêu nhiệm vụ!”
Tần Uyển Uyển ngây người: “Mục tiêu nhiệm vụ?! Sao y lại bò từ dưới vách núi lên? Hơn nữa tướng mạo kia…”
Tần Uyển Uyển không nói nên lời, Giản Hành Chi trấn an nàng: “Không quan trọng, chúng ta mau tìm người, đừng đánh chết nữa.”
“À phải.” Tần Uyển Uyển cũng chột dạ: “Ban nãy ta kích động quá, mau tìm người thôi.”
Nói xong, Tần Uyển Uyển phất tay đổi y phục gọn nhẹ.

Hai người cùng ngự kiếm, bắt đầu tìm dọc theo phương hướng người nọ bị đá bay.

Thần thức Giản Hành Chi mở rộng, gần như lật từng tấc đất, rốt cuộc cũng tìm ra: “Tìm được rồi!”
Giản Hành Chi dẫn Tần Uyển Uyển ngự kiếm xuống, bay vào rừng rậm, nhìn thấy nửa người Quân Thù đã nhập thổ, cắm xuống đất.
Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi vội kéo hắn ra.

Lúc này, hai người mới phát hiện người nọ trông giống một ông lão trăm tuổi, tóc hoa râm, gầy trơ xương, toàn thân đầy máu, xương bàn tay gãy nát, thoi thóp hơi tàn.
“Mau, thuốc.”
Giản Hành Chi truyền linh lực cho Quân Thù, bảo Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển học theo dáng vẻ bình thường của Giản Hành Chi đút thuốc cho Quân Thù, nhưng Quân Thù hôn mê bất tỉnh, không mở miệng nổi.

Giản Hành Chi vội nói: “Bóp cằm ông ta ra.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, quyết đoán bóp cằm hắn, nhét thuốc vào, sau đó đóng miệng lại.
Quân Thù mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp quỳ trước mặt hắn, toàn thân áo đỏ, mặt mày lo lắng nhìn hắn: “Ông lão…” Tần Uyển Uyển vừa áy náy vừa lo lắng: “Ông ổn chứ?”
Ông lão?
Quân Thù mờ mịt, bấy giờ hắn mới nhớ hiện tại mình mất hết tu vi, bề ngoài thật sự là một ông lão.
Hắn làm trai đẹp đã quen, đột nhiên biến thành bộ dạng hôm nay, hắn bất giác cụp đầu, muốn che giấu dung mạo của mình.

Tần Uyển Uyển chỉ nghĩ hắn không thoải mái, căng thẳng trong lòng.
Nhìn thấy bàn tay máu kia, nàng đoán được đại khái xảy ra chuyện gì.

Vừa nghĩ tảng đá kia đè lên tay ông lão, lòng nàng vô cùng áy náy, vội mở miệng: “Ông lão, ông có gì thì nói với chúng ta, chúng ta sẽ cố hết sức giúp ông!”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn chằm chằm số 90 trên đầu Quân Thù.
Chỉ số nhan sắc 90 điểm là thế này à?
Y không thể tin được, nhưng ngó trái ngó phải lại chẳng nhìn ra sơ hở người này dịch dung.

Quân Thù không dám tùy tiện trả lời.

Một lát sau, bụng hắn réo vang, hắn chỉ đành lên tiếng: “Ta đói rồi.”
Leo một ngày một đêm, cơ thể phàm nhân có thể lết tới bây giờ đã là không dễ rồi.
Vừa nãy vì cánh gà, hắn suýt đã liều mạng.

Sức chú ý của hắn đều dồn hết lên cánh gà, dưới sương mù dày đặc, đến kẻ thù cũng chẳng thấy rõ!
Quân Thù thầm thầm tức mình, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau.

Giản Hành Chi gật đầu: “Đi, ta vác ông về ăn cơm.”
Nói xong, Giản Hành Chi vác ông lão ốm yếu lên một vai, nói với Tần Uyển Uyển: “Đi thôi.”
Không đợi Tần Uyển Uyển lên tiếng, Giản Hành Chi đã ngự kiếm rời đi.

Cuồng phong thổi tới khiến mái tóc không quá dày của Quân Thù quất chát chát lên mặt.
Nhưng hắn không lên tiếng, ngự kiếm vốn là pháp thuật cơ bản nhất của tu sĩ sau khi Trúc Cơ, sao hắn có thể ngay cả ngự kiếm cũng không chịu được!
Hắn không chịu thua, hắn sẽ còn Đông sơn tái khởi.

Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ bắt đầu lại từ đầu, quay về giết Thẩm Tri Minh! Giết ả đàn bà cầm cánh gà! Cả cái tên đá hắn nữa!
Nhưng ngay cả y phục của kẻ đó mà hắn cũng không thấy rõ, tức thật!
Quân Thù vừa chịu đựng cuồng phong vừa mắng chửi.

Giản Hành Chi vác hắn về đến doanh trại, mọi người đã ăn xong đồ nướng, bắt đầu nấu cháo.

Thấy Giản Hành Chi và Tần Uyển Uyển đi một trước một sau, vác về một ông lão, mọi người đều sững sờ.
Thúy Lục thấy người tới, nhăn mày: “Lão già vô dụng này ở đâu ra vậy?”
“Đại nhân Thúy Lục, người này là người chúng ta đi ngang cứu được.” Tần Uyển Uyển nhanh miệng đáp, vỗ về Thúy Lục: “Hình như ông ấy bị người ta đuổi giết, chúng ta đưa ông ấy đến nơi an toàn là được rồi.”
Nhiệm vụ của hai người họ đã nói với Thúy Lục, Thúy Lục nhìn Quân Thù cũng không nhiều lời, hậm hực cúi đầu húp cháo, buồn bực nói: “Cứu mỹ nam thì thôi đi, bộ dạng như vậy có gì mà cứu?”
Nghe nói thế, Quân Thù siết chặt nắm đấm.

Nhưng hắn biết thân ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

Hắn đành nghiến răng im lặng, ký gửi vào tương lai.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo.

Sớm muộn có một ngày, Quân thiếu chủ hắn…
“Nào, húp cháo.” Tần Uyển Uyển đưa cho hắn một bát cháo, nhỏ giọng an ủi: “Ông đừng để bụng lời đại nhân Thúy Lục, cô ấy mạnh miệng lòng mềm.

Ông ăn chút cháo, lót dạ đi.”
Quân Thù không nói, lắng nghe cô gái kia huyên thuyên.
Hắn nhìn quanh, phát hiện thì ra đều là người quen.

Cô gái và người đàn ông vác hắn vừa nãy, còn có Tạ Cô Đường…
Hắn đều biết.
Hắn âm thầm rủ mắt, một tay nhận chén, nhỏ giọng đáp: “Đa tạ.”
“Không có gì, thân thể ông có thương tích, uống chén cháo xong thì để sư phụ ta xem giúp ông.”
Quân Thù đáp lời, một tay đổ cháo vào miệng.
Hắn rất đói, nhưng vẫn cố gắng giữ ý.

Đợi uống cháo xong, hắn ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi ngồi cạnh nhau, căng thẳng nhìn nàng.
Tần Uyển Uyển mặc đồ đỏ, hơi giống người trong trí nhớ của hắn.
Có điều tính tình người kia lãnh đạm hơn, hống hách hơn, đi lại bên ngoài tuyệt đối sẽ không cứu một ông lão vô dụng không liên quan.
Quân Thù bỏ chén xuống, nghe Tần Uyển Uyển do dự nhìn hắn hỏi: “À ừm… Ông lão, ông tên gì?”
“Vô Danh.”
Quân Thù không ngu đi khai tên thật lúc này, hỏi ngược lại: “Mọi người thì sao?”
“Ta tên Tần Vãn Vãn.” Tần Uyển Uyển thống nhất sử dụng tên đã nói với Tạ Cô Đường, để độc hưởng sự riêng biệt của “Cố Bắc Thành” nên Giản Hành Chi cũng không sửa miệng, lại nghe Tần Uyển Uyển giới thiệu: “Đây là sư phụ ta, Giản Hành Chi.”
Quân Thù gật đầu.

Nhờ vậy hắn mới biết hóa ra tên người này… nhiều hơn Tần Vãn một chữ.
“À này…” Tần Uyển Uyển suy nghĩ: “Sao ông lại xuất hiện ở đó?”
Chẳng phải ông nên xuất hiện ở vách núi Mỹ Nhân, bị người ta truy sát lên núi ư? Sao lại leo từ dưới vách núi lên?
Giản Hành Chi không nghĩ ra, nhưng y cũng chột dạ nên không dám để lộ bản thân là đầu sỏ đạp bay hắn, chỉ đành bắt đầu dò hỏi từ căn nguyên.
Vừa nghe hỏi, Quân Thù đã siết chặt nắm đấm: “Ta bị kẻ thù đuổi giết.

Đến dưới vách núi, vì để tránh truy đuổi, ta đành leo lên, tiến vào lãnh địa Ninh thị.”
Tất cả mọi người tụ tập lại, bắt đầu nghe chuyện của Quân Thù.

Hắn vừa nói, vẻ mặt vừa đau lòng phẫn uất: “Ta vốn đã bò lên đến đỉnh vách núi, không ngờ một cơn cuồng phong quét tới, thổi ta rớt xuống!”
Giây phút đó, tất cả những người trên vách núi không hẹn mà cùng nhớ tới âm thanh ảo giác lúc đầu.

Tần Uyển Uyển hơi chột dạ: “Sau đó thì sao?”
“May mà mạng ta lớn, giữa đường tóm được dây leo.

Ta lại bắt đầu leo lên, khó khăn lắm mới leo tới đỉnh, vừa kéo dây leo…” Nghe tới đây, nhóm người lại chột dạ, Quân Thù tức đỏ mắt: “Ai ngờ dây leo kia đột nhiên đứt!”
Cả nhóm người cùng nhìn về phía Tạ Cô Đường, Tạ Cô Đường nuốt nước bọt: “Thảm… thảm thật đấy.”
“Nhưng ta tốt số, may mắn thoát thân.”
Không, số ông không tốt tí nào.
Mọi người âm thầm cúi đầu, không dám hó hé.

Quân Thù tiếp tục hồi tưởng lại ký ức bi thảm: “Ta dựa vào sức mạnh ý chí, lại leo lên vách đá lần nữa.

Nhưng ngay khoảnh khắc tay ta đặt lên vách núi, một tảng đá to từ trên trời giáng xuống, đập vào tay ta.”
Quân Thù giơ bàn tay bị băng bó như găng tay quyền anh, đau lòng tuyệt vọng: “Ta đau đến ngất xỉu tại chỗ, treo trên vách đá.

Đợi đến tỉnh lại, ta đã đói cồn cào.

Ngửi thấy mùi cánh gà, ta bèn leo lên, định xin người kia cho ta chút cánh gà.

Ai ngờ bọn chúng lại đá ta một cước, bay khỏi vách núi, té xuống nơi các người cứu ta!”
Quân Thù càng nói càng đau lòng: “Ta đã làm gì sai? Ta chỉ muốn sống, ta chỉ muốn ăn cánh gà, ta sai rồi sao?”
Mọi người ngồi cứng ngắc tại chỗ, lắc đầu lia lịa.

Nam Phong giấu cánh gà sau lưng, không dám lấy ra nữa.
“Chư vị, hôm nay mọi người cứu ta, đại ân đại đức, Vô Danh ta cảm kích trong lòng.” Quân Thù suy nghĩ, không thể chỉ nói chuyện thù hận, hắn bày tỏ lòng cảm tạ với nhóm người: “Vô Danh bị người khác hãm hại, hiện giờ gặp nạn, nhận được sự giúp đỡ cao thượng của các vị, nếu mọi người bằng lòng bảo vệ Vô Danh đến khi người nhà tới đón, ngày sau tất sẽ hậu tạ.”
“Hậu tạ thì ta không nghĩ tới, ta chỉ quan tâm…” Tần Uyển Uyển cẩn thận dò hỏi: “À ừ… Nếu ông biết ai đá ông xuống vách núi, ông định làm gì?”
“Ta nhất định sẽ gi.ết chết bọn chúng.”
Đôi mắt Quân Thù tràn ngập ánh sáng thù hận: “Bắt bọn chúng lại, nghiền xương thành tro, thịt nát xương tan, xả mối hận trong lòng!”
Vừa nghe thấy lời này, cả đám trầm mặc.
Quân Thù đột nhiên nhớ ra: “Cô nương hỏi chuyện này, chẳng lẽ biết kẻ thù của ta là ai?”
“Không biết.”
Tần Uyển Uyển dứt khoát đáp: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy ông cắm dưới đất, rút đao tương trợ.

Ông lão, ông đừng nghĩ nhiều, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng báo tin cho người nhà, an toàn trở về là quan trọng nhất, không cần cảm tạ.

Sau này chúng ta đường ai nấy đi, giang hồ đường xa…” Tần Uyển Uyển giơ tay ôm quyền, xuất phát từ nội tâm: “Không cần gặp lại.”  
***
【 Vở kịch nhỏ 1 】
Giản Hành Chi: “Tiểu đồ đệ dựa vào ta ngủ, hoa đào bay lất phất, ta cảm thấy thật hạnh phúc.”
Quân Thù: “Lúc ngươi hạnh phúc, có thể nhìn sau lưng một chút không?”
Giản Hành Chi: “Không, đàn ông thật sự không bao giờ quay đầu.”
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Tần Uyển Uyển: “Đến bây giờ, ta mới phát hiện đây là một bộ Tây Du Ký.

Ta, Đường Tăng.”
Giản Hành Chi: “Ta, Tề Thiên Đại Thánh.”
Tạ Cô Đường: “Ta, Nhị sư huynh.”
Thúy Lục: “Ta, Tam sư đệ.”
Nam Phong: “Ta, Bạch Long Mã.”
Thỉnh kinh được chưa?
【 Vở kịch nhỏ 3 】
Giản Hành Chi: “Ngươi tới làm gì? Muốn phát triển tuyến tình cảm?”
Quân Thù: “… Không dám…”
Tần Uyển Uyển: “Vậy ngươi tới làm gì?”
Quân Thù: “Thì… Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm…”
Giản Hành Chi: “Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng đánh tay.

Bây giờ, Hà Tây rồi.”
 
------oOo------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện