Tần Uyển Uyển nghe nói thế lập tức thả lỏng, giang hai tay ngã ra sau, nằm bẹp trên võ đài.
Không đợi nhóm Giản Hành Chi xông lên, một đám kiếm tu ồ ạt nhào tới bắt lấy tay chân Tần Uyển Uyển nâng lên, hoan hô tung hứng.
Giản Hành Chi đứng nhìn Tần Uyển Uyển từ xa, ánh mắt mang theo ánh sáng niềm vui của ông bố già.
Thúy Lục nóng vội: “Còn không mau đưa người về bôi thuốc?”
“Không sao.”
Ánh mắt Giản Hành Chi tràn đầy tán thưởng: “Để nó hưởng thụ thêm sự vui sướng trong khoảnh khắc này một chút.”
Nhất định phải để Tần Uyển Uyển cảm nhận được hạnh phúc chỉ thuộc về duy nhất người chiến thắng.
Y vừa nói, vừa liếc nhìn tu sĩ bị thương cách đó không xa.
Rất nhiều người vây quanh hắn, dường như bọn họ là một môn phái.
Tu sĩ kia giơ bàn tay lên giống như sắp chết, túm chặt tay áo một người thanh niên.
“Vì đệ…” Y khàn giọng, nhập nhằng không nói rõ câu: “Báo thù…”
Nói xong, người đàn ông kia ngoẹo cổ, khép mắt.
“Không hay rồi!!!” Cậu nhóc bên cạnh thanh niên kia thét chói tai: “Nhị sư huynh chết rồi!”
“Im miệng!” Thanh niên bị túm tay áo quát cậu nhóc: “Đệ ấy chỉ ngất đi thôi.”
Nói xong, thanh niên xoay đầu nhìn tu sĩ bị đánh mặt mày sưng húp, ánh mắt tràn đầy đau đớn: “Nhị sư đệ, đệ yên tâm ngất đi, sư huynh chắc chắn sẽ báo thù cho đệ.”
“Sư huynh…” Cậu nhóc nghe thanh niên nói, do dự mở miệng: “Người không có chết, báo thù cái gì?”
“Im miệng!” Thanh niên quát lớn: “Sao đệ có thể nói như thế, không chết thì không được báo thù à? Người của Sơn trang Cự Kiếm sao có thể bị ức hiếp như thế? Thân là đại sư huynh của các đệ, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương đệ tử phái ta mà không trả giá đắt! Yên Vô Song ta nhất định phải khiến bọn họ thấy được sự lợi hại của ta!”
Nói xong, ánh mắt thanh niên hiện lên vẻ ngoan độc, quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang được tung hứng.
Thính lực Giản Hành Chi và nhóm Thúy Lục bên cạnh phi phàm, nghe rất rõ những người này nói gì.
Cả ba nhìn nhau, đồng thời cười châm biếm một tiếng: “Ha.”
Một đám tạp nham.
“Trước tiên đưa người về dưỡng thương thôi.” Thúy Lục âm thầm liếc nhìn đám người Yên Vô Song, căn dặn Nam Phong: “Đi lấy xe lăn tới đây.”
Nam Phong vội vã đi thuê xe lăn.
Sau khi Tạ Cô Đường bước lên bảo đám đông dừng lại, Giản Hành Chi đỡ người từ võ đài xuống, đặt lên xe lăn.
Y nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tần Uyển Uyển, chống hai tay lên xe: “Cảm giác thế nào?”
Tần Uyển Uyển ngước mắt nhìn y, bể dâu trong mắt mang theo chút quả quyết: “Rất đã.”
Lời khích lệ khác của Giản Hành Chi còn chưa nói ra, đã nghe Tần Uyển Uyển nói: “Kẻ dám giẫm lên mặt ta, ta sẽ không tha cho hắn.”
Nghe thấy lời này, Giản Hành Chi bỗng nhiên chột dạ, nhớ tới lúc trước mình đánh lộn cũng không để ý những chuyện này.
Y nuốt nước bọt: “Thật ra giẫm lên mặt cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”
Ánh mắt Tần Uyển Uyển lạnh lùng nhìn y, Giản Hành Chi vội vã bổ cứu: “Nhưng bắt đầu từ hôm nay, vi sư không cho rằng như thế nữa.
Nhìn thấy con bị giẫm lên mặt, vi sư cảm thấy tên này đáng đánh.”
“Không sai.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Đáng đánh!”
“Trở về thôi.” Tạ Cô Đường thấy sư đồ tán gẫu, liếc nhìn Yên Vô Song, nhắc nhở: “Còn phải bôi thuốc.”
Giản Hành Chi gật đầu, tránh đường, dặn dò Tạ Cô Đường: “Cậu đẩy xe đi.”
Tạ Cô Đường không nhiều lời, biết Giản Hành Chi nhường vị trí này cho y là muốn y bảo vệ bên cạnh Tần Uyển Uyển.
Y không nói gì, đẩy xe đuổi theo Thúy Lục trước mặt, nhóm người cùng nhau rời đi.
Tần Uyển Uyển dẫn mọi người vừa đi, Yên Vô Song nhìn người xung quanh, hất cằm, lập tức có người bám theo nhóm Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhận ra có người bám theo họ, y không nói gì.
Nhóm người đẩy Tần Uyển Uyển đi chầm chậm trên đường, thậm chí còn cố ý nếu đi được ngõ nhỏ thì đi ngõ nhỏ, đi được đường vắng thì đi đường vắng, nơi nào nguy hiểm thì đi nơi đó, bộ dạng y hệt đợi người tới đánh.
Tần Uyển Uyển lấy làm lạ vì kiểu chọn lộ tuyến của họ, nhưng còn chưa mở miệng hỏi, nàng đã nghe thấy tiếng hỏi khe khẽ cách đó không xa: “Sư huynh, mọi người đều vào vị trí rồi, cứ xông thẳng lên hay sao?”
Tần Uyển Uyển khựng lại.
Giọng nói này do nàng thăm dò bằng thần thức, nếu là tu sĩ bình thường thì chắc chắn không nghe được, nhưng nhóm người Giản Hành Chi và nàng chắc chắn nghe thấy.
Nàng nhìn Giản Hành Chi bên cạnh, Giản Hành Chi hất cằm về phía âm thanh phát ra, Tần Uyển Uyển lập tức hiểu ngay.
Giản Hành Chi đang gậy ông đập lưng ông, đợi lũ chuột sa lồng.
Nàng không lên tiếng, giả vờ không thấy đám gà mờ bên cạnh đang nói chuyện.
Một giọng nữ hơi khàn vang lên, dường như đã có dự định trong lòng, rất có kế hoạch nói: “Không được, chúng ta muốn báo thù với tổn thất thấp nhất thì không được lên đồng loạt, phải đặt trọng tâm lên một người.
Bọn họ đả thương Nhị sư huynh của đệ, chúng ta cũng phải bắt một người trong bọn họ trả giá đắt!”
Nàng ta nói một cách tự tin, giống như xông lên một lượt là có thể thắng vậy.
“Thế…” Giọng một cậu nhóc vang lên: “Chúng ta phải ra tay với ai?”
Câu này vừa hỏi, nhóm người Tần Uyển Uyển lập tức vểnh tai lên, chờ bọn họ lựa chọn.
Yên Vô Song ngẫm nghĩ, mở miệng: “Tạ Cô Đường…”
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Cô Đường, lập tức nghe Yên Vô Song nói tiếp: “Không được, cận kề Hóa Thần, không dễ bắt.”
“Sư huynh phân tích rất đúng.” Nghe Yên Vô Song còn có chút lý trí, đám người Sơn trang Cự Kiếm đồng loạt gật gù: “Tạ Cô Đường không được.
Tạ Cô Đường bị pass, mọi người bắt đầu để ý tới bản thân, kế tiếp nghe thấy cậu nhóc nói: “Cái bà già cắm lông chim thì sao?”
“Đàn ông không thể ăn hiếp phụ nữ.” mạch suy nghĩ của Yên Vô Song rất quái gở: “Hơn nữa, bộ dạng của bà ta không phú thì quý, khí thế phi phàm, hai mắt hẹp dài, mặt mày hung dữ, vừa nhìn là biết kẻ không dễ chọc, thôi đi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, cúi đầu nhìn Thúy Lục đang siết chặt nắm đấm, đồng thời mặc niệm cho Yên Vô Song, không khỏi cảm thấy phê bình đúng thật.
“Vậy… vậy cứ trực tiếp tìm người ngồi xe lăn, chính cô ta đánh Nhị sư huynh, chúng ta tìm cô ta báo thù!”
Cậu nhóc nghĩ tới nghĩ lui, đề xuất phương án.
Yên Vô Song tiếp tục phủ nhận: “Không được, kiếm ý cô ta phi phàm, chúng ta muốn giảm thương vong thì phải tìm kẻ yếu nhất.”
“Kẻ yếu nhất?”
Cậu nhóc nghi hoặc.
Nhóm Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng nhìn về phía Nam Phong.
Tạ Cô Đường, Thúy Lục, Tần Uyển Uyển đều bị loại trừ, còn lại chỉ có Giản Hành Chi và Nam Phong.
Ai mạnh ai yếu, nhìn một cái…”
“Cái tên trông xinh đẹp ấy.” Yên Vô Song quả quyết nói.
Thúy Lục lảo đảo, mọi người kiềm chế sự ngạc nhiên và thương hại trong lòng, nghe Yên Vô Song nghiêm túc phân tích: “Đệ xem, rõ ràng là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng tham gia thi đấu lại phải ăn gian.
Các đệ nói thử là vì sao?”
“Vì sao?”
Mọi người đều muốn hỏi.
Yên Vô Song nói một cách mạch lạc: “Điều này chứng minh, tu vi của y là do thuốc bồi đắp, căn bản không chịu nổi một đòn.”
Đám đông bừng tỉnh, cảm thấy rất có lý.
“Thêm nữa y lại trông xinh đẹp như vậy.” Yên Vô Song tiếp tục phân tích: “Tên đó mỗi ngày đi theo bên người Tần Uyển Uyển.
Đệ xem, kiếm ý Tần Uyển Uyển phi phàm, thanh kiếm trong tay cô ta lại là thần binh.
Người như vậy, tất nhiên xuất thân từ đại môn đại phái.
Một tên đàn ông xinh đẹp vô dụng đi theo bên cạnh cô ta, các đệ nói xem người đàn ông này có thân phận gì?”
“Thân phận gì?”
Cậu nhóc hỏi.
Yên Vô Song liếc nhìn Giản Hành Chi, gằn từng chữ khẳng định: “Nam sủng.”
Dứt lời, y còn không quên cường điệu: “Nam sủng mà Tần Uyển Uyển yêu.”
Nhóm Giản Hành Chi: “…”
Mà Yên Vô Song càng nghĩ càng thấy có lý: “Y là người của Tần Uyển Uyển, cho nên làm nhục người đàn ông này tức là làm nhục Tần Uyển Uyển.
Y vừa mảnh mai vừa xinh đẹp, chắc chắn chưa trải qua sóng gió gì.
Chúng ta bắt y tới, dọa đại một trận, y sợ hãi sẽ lập tức cầu xin, mặc ta chơi đùa!”
“Sư huynh nói rất đúng.” Đám người Sơn trang Cự Kiếm đã tưởng tượng đến cảnh Giản Hành Chi khóc lóc cầu xin