Một tiếng “bịch” không lớn không nhỏ, Tần Uyển Uyển và Yên Vô Song cùng nhìn sang.
Tần Uyển Uyển quát lớn: “Ai?!”
Tiếng quát lớn này dọa Giản Hành Chi nhào tới bụi hoa bên cạnh ngồi xuống, dốc cạn tu vi che giấu bản thân.
Y thật sự không biết rốt cuộc Tịch Sơn nữ quân này tu vi thế nào, có phát hiện y không, chỉ đành cố hết sức ngăn địch, thầm nghĩ nếu thật sự không được, y đành cá chết…
Cá chết lưới rách cũng không được!
Nghĩ đến chính mình đích thân dâng lá bùa liền tâm kia lên, Giản Hành Chi hối hận biết vậy chẳng làm, ngồi xổm dưới đất, sử dụng cành cây nhỏ che trên đỉnh đầu.
Tần Uyển Uyển chạy tới bên cửa sổ, đẩy cửa ra, cấp tốc sử dụng thần thức quét một vòng xung quanh, chẳng phát hiện được gì.
Tạ Cô Đường và Nam Phong cũng nghe tiếng động, chạy vào trong phòng, tới bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Sao thế?”
“Hình như lúc nãy có người.” Tần Uyển Uyển cau mày.
Tạ Cô Đường sử dụng thần thức lục soát một lần, lắc đầu: “Ta không thấy gì.”
Vừa dứt lời, một con mèo đen nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống, Nam Phong nghi hoặc: “Là mèo?”
“Có lẽ vậy.” Tần Uyển Uyển gật đầu.
Ba người thả lỏng.
Tần Uyển Uyển đang định rời khỏi cửa sổ, bỗng nhiên nhận ra bất thường, quay đầu nhìn về phía Giản Hành Chi đang giơ một nhánh cây.
Nhánh cây kia lờ mờ chuyển động, như có như không.
Tần Uyển Uyển nhìn chằm chằm nhánh cây, nghi ngờ đặt câu hỏi: “Vì sao nhánh cây kia nhúc nhích?”
Tạ Cô Đường và Nam Phong cùng nhìn sang.
Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, bỗng nghe sau lưng “ầm” một tiếng, Tạ Cô Đường phản ứng đầu tiên, xông về phía Yên Vô Song hô to: “Đứng lại!”
Yên Vô Song đã lén lút cởi dây thừng từ lâu, hiện giờ khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, y làm sao chịu dừng lại, chạy thẳng một mạch ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Cứu mạng! Giết người rồi! Cưỡng hi.ếp hoàng hoa đại khuê nam(*)! Có ai không! Cứu mạng!!!”
(*) Bắt nguồn từ câu “hoàng hoa đại khuê nữ” , “hoàng hoa” nghĩa là hoa cúc, thường dùng để chỉ con gái dân tộc Hán thời xưa chưa xuất giá, vì thường yêu thích dán hoa cúc lên trán hoặc hai má.
Tu vi của y chẳng ra sao nhưng chạy lại cực nhanh, giống như một con lươn già trơn tuột, dẫn nhóm Tạ Cô Đường và Tần Uyển Uyển chạy vòng vòng trong sân.
Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường trơ mắt nhìn y chạy ra khỏi Thiên điện.
Những nơi khác ở miếu Nguyệt Lão người qua kẻ lại, biển người tấp nập, Tần Uyển Uyển sợ kinh động quan phủ quản lý trong Hoang Thành, vội vàng dừng bước, ngăn Tạ Cô Đường: “Bỏ đi.”
Tạ Cô Đường và Nam Phong nhìn nhau, Tần Uyển Uyển nghiến răng: “Những gì có thể nói, hẳn y đã nói hết, còn lại cũng chẳng hỏi được gì, trước tiên trở về thôi.”
Tạ Cô Đường vốn tới giúp đỡ, Tần Uyển Uyển không đuổi theo, y cũng không có lý do đuổi theo, bèn không nhiều lời.
Tần Uyển Uyển nhìn phương hướng Yên Vô Song chạy xa, thở dài, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, đa tạ huynh.”
“Không có gì.”
Tạ Cô Đường lắc đầu: “Ta cũng chẳng giúp được gì.”
“Trời đã khuya…” Tần Uyển Uyển nhìn sắc trời: “Chúng ta trở về trước đã.
Về trễ, e là sư phụ ta lại không vui.”
Nhắc tới Giản Hành Chi, Tạ Cô Đường mỉm cười: “Kiếm ý tiền bối thuần khiết, tâm tư lại giống như một đứa trẻ.”
“Phải.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Là kiểu chưa tốt nghiệp tiểu học.”
Nói xong, bóng lưng cuối cùng Giản Hành Chi ôm đồ chơi quà vặt mất mát trở về lướt qua đầu nàng, bước chân không khỏi nhanh hơn, muốn trở về xem người đang làm gì.
Cả nhóm rời khỏi miếu Nguyệt Lão.
Giản Hành Chi cảm giác được khí tức họ xa dần, rốt cuộc thở phào, bỏ nhánh cây xuống, ngồi dưới đất, thở hồng hộc.
Đợi bình tĩnh một hồi, y mới bắt đầu tiêu hóa tin tức kinh người này.
Tần Uyển Uyển là Tịch Sơn nữ quân, người đứng thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng sức chiến đấu trong truyền thuyết, Tịch Sơn nữ quân vừa ra tay đã tống y vào tiểu thế giới này!
Nhưng nếu nàng có thể đẩy y vào thế giới này, vì sao cũng ở đây, lại giống như đang tra xét chuyện gì?
Hơn nữa nàng đã tới đây rồi, vì sao còn phải bày ra bộ dạng trói gà không chặt? Sau khi biết rõ y là Giản Hành Chi, lại chịu nhục ở bên cạnh y, làm học trò ngoan ngoãn của mình?
Đầu óc Giản Hành Chi vận hành cực nhanh, suy nghĩ đủ loại khả năng.
Nghĩ trái nghĩ phải hồi lâu, y bừng tỉnh.
Lẽ nào đây chính là báo thù của nàng?!
Nàng không muốn ra tay quyết đấu với y, khiến y lấy chiến luyện đạo tăng tu vi, bèn dùng pháp thuật đặc biệt đưa y đến tiểu thế giới này, sau đó ngụy trang thành dáng vẻ thuần lương vô hại, lừa gạt sự tin tưởng của y, chiếm được công pháp của y, thân thể y, còn có… trái tim y!
Từ khi đến thế giới này đến nay, y bị sỉ nhục nhiều lần, mặc y phục hồng phấn, cài kẹp tóc bươm bướm, bị điện giật bất cứ lúc nào, luôn luôn chịu đả kích.
Y đưa tâm pháp sư môn cho nàng, tôi thể cho nàng, giúp nàng độ kiếp, còn đưa nàng bùa liền tâm, để nàng nắm chặt mạng mình trong tay.
Càng thê thảm hơn là y… y… y lại thích nàng!
Nếu như tối nay tỏ tình thành công, không chừng vừa đúng ý nàng.
Dẫu sao nàng đã nói báo thù lớn nhất không phải là trên thân thể mà là nhục nhã trong tâm hồn.
Nếu y tỏ tình, nàng thành công lừa thân, lừa tim, lừa công pháp, lừa tiền y.
Hai người lại cùng trở về Tiên giới, đến lúc đó nàng có tâm pháp của y, y đánh không lại nàng, còn phải bị nàng nhục nhã trong tình cảm, không chừng khoảng thời gian khuất nhục này còn bị nàng ghi lại, muốn phát tán khắp Tiên giới…
Nghĩ đến cảnh này, y có cả ý nghĩ tự vẫn rồi.
“Chủ nhân.” Thấy Giản Hành Chi càng nghĩ càng lệch, 666 nhìn hết nổi, ngăn y nghĩ ngợi lung tung: “Ngài và nữ chính ở chung không phải ngày một ngày hai, đừng nghĩ theo hướng xấu, hãy nghĩ thêm chỗ tốt của cô ấy đi.”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi từ từ tỉnh táo lại, cảm thấy tưởng tượng xấu như thế chưa chắc là thật.
“Cô nói đúng.” Giản Hành Chi bình tĩnh phân tích: “Việc cấp bách trước mắt, đầu tiên phải ổn định Tần Uyển Uyển, duy trì trạng thái hiện tại, không để nàng làm ra hành động quá khích.”
“Sau đó?” 666 bắt đầu tò mò Giản Hành Chi có thể nghĩ ra kết hoạch gì.
“Sau đó, ta vừa thăm dò ý đồ thật sự của nàng, vừa lừa lấy lại bùa liền tâm.”
Giản Hành Chi vạch kế hoạch: “Ta không thể giao tính mạng vào tay kẻ thù.
Nếu nàng không có ý định gì với ta là tốt nhất, nếu nàng thật sự gài bẫy ta chết, ít nhất ta phải có cơ hội vũng vẫy!”
“Ngài chưa từng nghĩ cô ấy muốn làm bạn với ngài à?” 666 đề xuất nghi vấn, gương mặt Giản Hành Chi lộ vẻ chán nản.
“Chuyện này có thể sao?” Giản Hành Chi thở dài: “Dù cho Tần Uyển Uyển không phải là người xấu, nàng cũng vô cớ đi tới nơi này giống ta, vậy chẳng khác nào nàng bị ta liên lụy đúng không?”
“Hình như cũng đúng…”
“Ta tưởng nàng hại ta tới tiểu thế giới này chịu khổ nên rất tức giận.
Vậy ta chủ động đánh lên sơn môn nàng, đánh nàng, hại nàng tới tiểu thế giới này, lại tiếp tục đánh nàng ở tiểu thế giới này, còn nói rất nhiều lời khó nghe trước mặt nàng, dù cho nàng là thánh nhân cũng phải ôm hận trong lòng.”
“Ngài nói… cũng có lý.”
666 bị y thuyết phục.
Giản Hành Chi ngồi xếp bằng dưới đất, càng nghĩ càng suy sụp: “Hơn nữa, cô nhớ trận thi đấu mấy ngày trước không, người kia giẫm lên mặt nàng, nàng lập tức bùng nổ, cô không thấy nàng đánh người nọ thành thế nào sao? Cô nghĩ lại đi, điều này chứng minh nàng rất để tâm chuyện giẫm lên mặt, ta giẫm nàng không chỉ một lần, nàng sẽ bỏ qua cho ta sao?”
“Sẽ không.”
Không đợi 666 nói, Giản Hành Chi đã tự đáp: “Chỉ là nàng chưa có thời cơ báo thù thích hợp mà thôi, nàng không hận ta là may rồi, làm sao có thể làm bằng hữu chứ?!”
Nói xong, y giơ tay cào tóc, bi thương thốt lên: “Ta xong rồi, ta xong rồi!”
“Vậy…” 666 do dự: “Kế hoạch tỏ tình của ngài…”
“Tỏ với chả tình gì nữa?!”
Giản Hành Chi vừa nghe thấy câu này, đau lòng phẫn nộ giao thoa, vô cùng khinh bỉ bản thân rơi vào cái bẫy hồng phấn.
Y che giấu sự tức giận của mình, quát 666: “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giữ mạng! Còn nghĩ tình tình yêu yêu cái gì!”
“Được rồi…”
666 bất lực: “Vậy ngài mau trở về, chớ để nàng phát hiện ngài đã biết chuyện.”
“Không sai.” Giản Hành Chi đồng ý với lời 666: “Ta phải mau trở về, còn phải đối tốt với nàng một chút, phải để nàng học cách khoan dung, thấy được ưu điểm của ta.
Dù cho không thành bằng hữu, chúng ta cũng phải buông bỏ hận thù.”
“Ừm.” 666 mặt không cảm xúc: “Cố lên, ta tin vào ngài.”
Hạ quyết tâm, tìm được phương án thực thi, Giản Hành Chi bình tĩnh hơn nhiều.
Y vội vàng đứng dậy, phủi bùn đất trên mông, chạy về Ninh phủ.
Tần Uyển Uyển đã trở lại Ninh phủ trước một bước.
Sau khi hồi phủ không thấy Giản Hành Chi, chỉ có Thúy Lục phơi trăng trong sân, nàng lấy làm lạ hỏi: “Sư phụ ta đâu?”
“Y chưa về.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy, lòng căng thẳng, thầm nghĩ hẳn Giản Hành Chi rất buồn nên ở trên