Đỗ Ánh Huy biết rõ thân thủ của Nhiễm Việt, trước kia lúc cô đi theo Tần phu nhân, là một đóa hoa hồng nổi danh vang dội, một mình quật ngã mấy người đàn ông cũng không thành vấn đề, huống chi là loại công tử bột vai không thể gánh tay không thể xách như bọn họ, vì vậy hắn không ngăn cản được, cũng chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.
Điều khiến hắn buồn bực chính là, Nhiễm Việt này bình thường là một người rất lạnh nhạt, nói chuyện cũng xa cách, sao giờ lại đột nhiên làm khó dễ muốn đánh người chứ? Lẽ nào trước đây Kỳ Lễ và cô từng có va chạm thù oán gì?
Sau khi Nhiễm Việt đẩy Đỗ Ánh Huy ra, lại từng bước tiến tới gần Kỳ Lễ đang ngã trên mặt đất, Kỳ Lễ sợ hãi liên tục co lại phía sau, còn cứng cổ vùng vẫy giãy giụa nói: "Họ Nhiễm kia, tôi với cô không thù không oán, cô dựa vào cái gì mà đánh người? !"
Nhiễm Việt dừng bước chân, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một đống phân chó, nghe xong lời hắn nói, cô cười lạnh nói: "Bởi vì miệng anh quá thối, nhìn không vừa mắt.
"
Lý do đường hoàng như thế, Kỳ Lễ nghe xong thiếu chút nữa hộc máu, "Họ Nhiễm, cô dám đánh tôi một cái, tôi lấy mạng cô.
"
Nhiễm Việt thong thả ung dung vén tay áo lên, tiến đến vài bước một tay túm hắn kéo lên, một quyền nặng nề hung hăng nện vào bụng hắn, "Vậy thử xem ai muốn mạng ai.
"
Kỳ Lễ này mấy năm nay ăn nhậu đàng điếm cờ bạc, thân thể sớm đã hao mòn, gầy yếu như một con khỉ, so với Nhiễm Việt luôn nghiêm chỉnh tập luyện, quả thực chính là khác nhau trời vực, bị cô xách trong tay, thực sự nhẹ nhàng như đang xách một con gà con, căn bản không tốn chút sức nào.
Đỗ Ánh Huy ở bên cạnh nhìn thấy kinh hồn táng đảm, mặc dù hắn cũng không thích đứa em họ này lắm, nhưng dù sao là do mình mang ra ngoài chơi, nếu bị người ta đánh hỏng ở loại địa phương này, cô hai đanh đá của hắn nhất định sẽ bắt hắn đền mạng, nghĩ như thế, hắn vô cùng lo lắng vội vã chạy tới đại sảnh tìm người giúp đỡ.
Nơi này là đại sảnh kẻ đến người đi của Úc Kim Cung, thực sự cũng không phải là chỗ tốt để giết người cướp của, cho dù Nhiễm Việt có tức giận hơn nữa, cũng biết phân biệt tình huống, nhìn thấy Đỗ Ánh Huy chạy đi tìm người, cô cũng không cản, tranh thủ thời gian đánh Kỳ Lễ một trận no đòn.
Lúc Đỗ Ánh Huy mang ông chủ nhỏ của Úc Kim Cung đến, Kỳ Lễ đã bị đánh thành đầu heo.
Sở dĩ Hứa Văn Tài được gọi là ông chủ nhỏ, có hai nguyên nhân, một là anh ta còn trẻ tuổi, hơn ba mươi tuổi đã quản lý toàn bộ câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố H, thứ hai anh ta chỉ là ông chủ trên danh nghĩa của Úc Kim Cung, còn ông chủ lớn trong truyền thuyết, đến nay không ai biết được.
Hứa Văn Tài có dáng vẻ vô cùng dễ nhìn, trắng nõn sạch sẽ như một đứa trẻ mới sinh, nhưng người tiếp xúc với anh ta đều biết rõ, ông chủ nhỏ này bề ngoài nhìn như lương thiện, bụng dạ bên trong lại đen tối, thủ đoạn âm thầm chỉnh người cũng cực kỳ tàn nhẫn, anh ta giao thiệp cực kỳ rộng, giới nào cũng có, hơn nữa sau lưng anh ta còn có chỗ dựa vững chắc, cho nên hiếm khi có người dám trêu anh ta.
Có thể mời được ông chủ nhỏ đến, Đỗ Ánh Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có thể bảo đảm tính mạng của đứa em họ ngu xuẩn nhà hắn không đáng ngại.
Nhưng bên kia Nhiễm Việt đã đánh người đến đã ghiền, Kỳ Lễ tựa như một miếng vải rách bị vứt bỏ ở một bên, cô sửa sang lại áo khoác một chút, lạnh nhạt nghênh đón ánh mắt của Hứa Văn Tài, mở miệng nói: "Ông chủ Hứa, thật xin lỗi, trước đó uống hơi nhiều, không quản được tay mình mà đánh người, tạo thêm phiền toái cho anh.
"
Hứa Văn Tài nghe Đỗ Ánh Huy nói vài ba câu đã hiểu rõ đại khái sự tình, lúc này nhìn thấy Nhiễm Việt dùng giọng nói khách khí như thế nói chuyện với mình, trong lòng rất hưởng thụ, vì thế cười nói: "Vậy là do kẻ này không có mắt mà mạo phạm ngài, đánh thì đánh, nhưng mọi người đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp, dùng cách thức văn minh để giải quyết vấn đề sẽ tốt hơn, ngài nói có đúng không?"
"Ông chủ Hứa nói rất có lý, lần sau tôi sẽ chú ý đúng mực.
" Nhiễm Việt nói xong, quay đầu lại nhìn Đỗ Ánh Huy một cái, nói với hắn: "Đỗ thiếu, làm phiền anh đưa em họ đến bệnh viện xem một chút, tiền thuốc cứ tính cho tôi.
"
Đỗ Ánh Huy thực giận mà không dám nói gì, cô gái này lớn lối đánh người một trận, sau đó lại không hề có thành ý nói sẽ trả tiền thuốc thang, thật sự coi người Đỗ gia bọn họ dễ bắt nạt sao?
Hắn tức giận tiến lên dìu Kỳ Lễ đứng dậy, nói với Nhiễm Việt: "Trợ lý Nhiễm, chuyện này sẽ không xong như vậy đâu.
"
Nhiễm Việt nhướn mày, hất cằm lên, bảo: "Vậy tôi đây xin đợi bất cứ lúc nào.
"
Đỗ Ánh Huy thấy nói lời hung ác cũng vô dụng, người ta căn bản không sợ, chỉ có thể không thể làm gì mà dẫn Kỳ Lễ bị mất nửa cái hồn vội vã rời đi.
Đám người đi xa, ông chủ Hứa mới cúi đầu cười nói: "Đối phó với loại tiểu nhân này, cần gì phải tự mình ra tay?"
Tâm tình Nhiễm Việt tốt cười nói: "Có một số người, cần tự mình đánh một trận mới có thể thống khoái.
"
Ông chủ Hứa có chút kinh ngạc nhìn cô, sau đó bật cười, anh ta lăn lộn trong các giới, kiểu con gái này cũng là hiếm thấy, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm, vừa đưa tiễn, vừa tìm đề tài bắt chuyện với cô, "Gần đây nhị thiếu cũng ít đến Úc Kim Cung, không biết đang bận gì?"
Nhiễm Việt thoáng nhìn Trì Tình bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói: "Gần đây anh ta bận tu thân dưỡng tính mà, anh cũng đừng đi mời mọc anh ta.
"
"Nhị thiếu mà cũng tu thân dưỡng tính? Vậy thì thật là một giai thoại kỳ lạ.
" Vẻ mặt ông chủ Hứa không tin.
Nhiễm Việt cũng không giải thích giúp Tần Trí Dật, bởi vì cô cũng rất tán thành với quan điểm của ông chủ Hứa, ba người đi đến cửa lớn, Nhiễm Việt nói tạm biệt anh ta, rồi mang Trì Tình đi tới bãi đậu xe.
Đi một đoạn đường, cô mới quay đầu lại hỏi Trì Tình, "Vừa rồi không có bị dọa chứ?"
Trong một khắc Trì Tình tận mắt nhìn thấy Nhiễm Việt đánh người, vẫn luôn ở trong trạng thái ngây ngốc, lúc này đột nhiên nghe thấy Nhiễm Việt nói chuyện với mình, không chút suy nghĩ lắc đầu, sau đó vô thức nói: "Công phu của trợ lý Nhiễm quả nhiên rất lợi hại.
"
Đối với điểm chú ý sai lệch này, Nhiễm Việt cũng không chỉnh sửa, dù sao cô ấy không bị dọa hỏng là được.
"Nhưng, đánh