Cảm xúc quen thuộc trên tay khiến Nhiễm Việt biết rõ đối phương là Tần Trí Viễn, nhưng bên tai truyền đến vài tiếng khóc như có như không lại làm cô bỗng nhiên không chắc chắn lắm.
Là cô nghe lầm? Anh đang khóc sao?
Mặc dù anh chưa bao giờ chiến thắng cô trong lúc đấu tay đôi, nhưng trong cảm nhận của cô, Tần Trí Viễn tuyệt đối là một con người mạnh mẽ, chưa kể đến anh ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, sát phạt quyết đoán, thậm chí còn bị người ta lén gọi là đại ma vương.
Một người đàn ông như thế, lại ngồi trước giường bệnh khóc thầm, nếu không phải chính tai cô nghe được, đánh chết cô cũng sẽ không tin.
Nhiễm Việt thật sự vừa cảm động lại vừa thấy ấm áp, anh đang đau lòng cho cô.
"Trí Viễn?" Nhiễm Việt do dự gọi một tiếng.
Tần Trí Viễn nháy mắt an tĩnh lại ngay, đưa tay lau mặt, rồi cúi đầu hôn lên tay cô một cái, thật lâu sau mới nghẹn giọng hỏi: "Vết thương rất đau phải không?"
Nhiễm Việt không có cảm giác gì, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không phải rất đau.
" Bởi vì cô đã từng trải qua đau đớn nhiều hơn thế, chút đau này có là gì, cô lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, hỏi một câu, "Trí Viễn, anh đang khóc sao?"
Ánh đèn thật sự quá mờ, cô rất muốn nhìn rõ vẻ mặt anh, tiếc rằng vô ích.
Thân thể Tần Trí Viễn cứng ngắc, chẳng hề muốn trả lời vấn đề này, vì thế tiếp tục đề tài trước đó, "May hơn mười mũi, làm sao có thể không đau.
"
Nhiễm Việt khẽ nói: "Chỉ là nhìn có chút dọa người thôi, kỳ thật vết dao không sâu lắm.
"
Mặc dù cô tỏ ra vô cùng ung dung, nhưng Tần Trí Viễn vẫn cảm giác được cả trái tim đau đớn, vừa rồi nhìn cô suy yếu nằm trên giường, anh nhịn không được thấy chóp mũi cay cay, cuối cùng thế mà lại ngây ngốc rơi nước mắt, phản ứng này ngay cả anh cũng giật mình, bởi vì kể từ khi anh có ký ức tới nay, cơ bản chưa từng khóc.
"Người nào gây chuyện với em, một người anh cũng sẽ không bỏ qua.
" Anh cắn răng nói.
Nhiễm Việt vuốt tay anh, "Không ai có thể bắt nạt em, bọn họ cũng bị em đánh cực kỳ thảm, cuối cùng kẻ đâm em, nghe nói đã bị bắt.
"
Trong chuyện này, cô cũng không cảm thấy mình chịu uất ức.
Tần Trí Viễn không nói tiếp, bởi vì trong lòng anh đã hạ quyết tâm muốn tìm đám người phiền toái kia.
"Chờ vết thương không còn đau nữa thì trở về với anh.
" Anh nói.
Nhiễm Việt lo lắng hỏi anh, "Hai ngày này anh định ở đây sao?"
Tần Trí Viễn: "Em như thế này, sao anh đi được.
"
Nhiễm Việt không đồng ý: "Công ty bận như vậy, sao anh có thể ở đây lâu, sáng mai trở về đi, đừng để người khác lợi dụng sơ hở.
"
Tần Trí Viễn nắm chặt tay cô, dưới ánh đèn mờ nhạt thâm tình nhìn cô, "Chuyện gì cũng không quan trọng bằng em.
"
Anh nói lời này cũng không phải đang dỗ dành cô, mà là cảm nhận xuất phát từ đáy lòng, trong cuộc sống thiếu thốn tình cảm của anh, Tần lão gia tử là người thân duy nhất anh kính trọng, mà Nhiễm Việt, là tất cả tình cảm anh dành cho.
Nhiễm Việt không ngờ anh cũng có lúc tùy hứng, trong thoáng chốc lại không biết nên khuyên thế nào, có chút rầu rĩ nhìn anh, nói: "Anh đi đóng cửa đi, chúng ta cần nói chuyện một chút.
"
Tần Trí Viễn không hề bị lay động, nói: "Không có gì để nói, hiện tại em cần nghỉ ngơi.
"
Nhiễm Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể uy hiếp nói: "Ngày mai anh tự mình trở về, hoặc em mang vết thương trở về với anh, hai chọn một, anh chọn đi.
"
Tần Trí Viễn trầm mặc nhìn cô.
Nhiễm Việt nhấn mạnh: "Em nói được làm được.
"
Tần Trí Viễn chỉ có thể thỏa hiệp, "Sáng mai anh trở về, em chờ vết thương khá hơn một chút thì về sau.
"
Nhiễm Việt thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ giường, nói: "Lên đây ngủ cùng em.
"
Tần Trí Viễn dừng một chút, hơi do dự, "Nhưng vết thương! "
"Anh nằm bên phía không bị thương này là được mà.
" Nói xong cô tự giác xê dịch thân thể, nhường ra một chỗ cho anh.
Tần Trí Viễn cởi giày lên giường, điều chỉnh tư thế của hai người, để cô thoải mái dựa vào trong lòng anh, trầm mặc một hồi, cằm anh tựa vào sau gáy cô, khẽ nói: "Về sau đừng làm anh sợ như vậy.
"
Nhiễm Việt định nói chuyện ngoài ý muốn thế này rất khó tránh, nhưng nghĩ đến người đàn ông này đã bị cô dọa khóc, cũng không đành lòng dọa anh nữa, nói: "Biết rồi, em nhất định cẩn thận.
"
"Khuya rồi ngủ đi.
" Anh dỗ cô.
Có hơi thở quen thuộc từ trên người anh bao quanh cô, Nhiễm Việt an ổn tiến vào giấc ngủ, Tần Trí Viễn lại một đêm không chợp mắt.
Sáng ngày thứ hai, Tần Trí Viễn bị Nhiễm Việt giục đi đón chuyến bay sớm nhất trở về thành phố H, bên này có Trì Tình làm bạn, cũng không cần anh lo lắng.
Lúc Trì Tình mang bữa sáng đến, Tần Trí Viễn đã đi, cô thật bất ngờ hỏi Nhiễm Việt: "Tần tổng nỡ đi sao? Em tưởng ít nhất anh ấy cũng phải ở lại hai ngày.
"
Chút vết thương này Nhiễm Việt cũng không để vào mắt, tự động chống người ngồi dậy, nhận cháo trắng Trì Tình đưa tới, ăn vài miếng mới nói: "Tối hôm qua nếu chị biết anh ấy đến đây, nhất định sẽ ngăn cản anh ấy, cũng không có chuyện gì lớn mà.
"
Trì Tình le lưỡi, "Tần tổng lo lắng cho chị mà, chị không biết đâu, trong khoảnh khắc anh ấy bước vào phòng bệnh, ánh mắt thật như muốn ăn thịt người, em cũng bị dọa đến mềm nhũn cả chân.
"
Dáng vẻ lúc bình thường của Tần Trí Viễn, Nhiễm Việt biết rõ, cô biết Trì Tình kể lại cũng không khoa trương, Tần Trí Viễn mà làm mặt lạnh thực sự rất dọa người.
Vốn dĩ Nhiễm Việt muốn xuất viện xế chiều hôm đó, nhưng Trì Tình sống chết không chịu, nói Nhiễm Việt mà xuất viện lúc này, cô nhất định sẽ bị Tần tổng giết chết.
Cuối cùng không có biện pháp, Nhiễm Việt bị buộc ở lại bệnh viện ngây người ba ngày.
Ngày thứ ba lúc chuẩn bị xuất viện, cô nhận được điện thoại của Đỗ Liên Trân, Đỗ Liên Trân hỏi cô lúc nào trở về, Nhiễm Việt suy nghĩ một chút, nói hai ngày nữa bàn chuyện xong sẽ trở về.
Đỗ Liên Trân trước nay luôn ung dung, bây giờ trong giọng nói lại khó nén sự nôn nóng, "Cô mau chóng trở lại, Chung Khôn mua mảnh đất kia có vấn đề, hiện công ty đã loạn thành một mớ bòng bong, Tiểu Việt, cô cần phải trở về hỗ trợ.
"
Một nụ cười lan ra nơi đáy mắt Nhiễm Việt, lời nói ra lại rất nghiêm túc, "Chuyện bàn bạc bên này cũng tiến vào thời điểm