Lần bị thương ngoài ý muốn này của Nhiễm Việt, đã chọc trúng vảy ngược của Tần Trí Viễn, mặc dù ở trước mặt Nhiễm Việt anh vẫn luôn là người đàn ông nhẹ nhàng tri kỷ và ấm áp, nhưng ở nơi Nhiễm Việt không nhìn thấy, Tần Trí Viễn giống như một đại ma vương mở ra hình thức địa ngục hắc ám, khi anh bước đi nháy mắt mang theo một trận gió xoáy tiêu diệt tất cả sinh vật, trong vòng mười bước không còn một ngọn cỏ.
Lúc ấy, nhân viên làm việc ở tổng bộ, từ ban giám đốc cổ đông, cho tới dì dọn vệ sinh, nhìn thấy Tần Trí Viễn xuất hiện từ xa, đều sẽ tìm chỗ trốn trước tiên.
Người có thể trốn thì sẽ trốn, những kẻ không thể trốn, cũng chỉ có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng mà kiên trì chịu đựng.
Buổi sáng Tần Trí Viễn đút Nhiễm Việt ăn hết điểm tâm, lúc tới công ty đã rất muộn, nhưng thân là đại boss, anh đến trễ về sớm căn bản không ai dám hỏi đến, mới vừa vào văn phòng không bao lâu, trợ lý Điền mang một người đàn ông sợ đầu sợ đuôi đi tới, "Tần tổng, sáng sớm ông ta đã đến đây."
Tần Trí Viễn nhìn người đàn ông một cái, nói: "Biết rồi, cậu đi ra ngoài đi."
Trợ lý Điền đáp một tiếng, lúc ra cửa thuận tay đóng kín lại, để lại người đàn ông đang run rẩy và Tần Trí Viễn mặt không chút biểu cảm.
Người đàn ông kia chính là Lý Đào trợ thủ đắc lực trước kia của Đỗ Liên Trân.
Lý Đào đứng một hồi lâu, không nghe thấy Tần Trí Viễn mở miệng, vì vậy bạo dạn nói: "Tần...!Tần đại thiếu, trước kia ngài đã...!đồng ý, chỉ cần tôi nói ra kế hoạch của Đỗ Liên Trân, sẽ cho tôi một số tiền để tôi rời khỏi thành phố H."
Tần Trí Viễn ngồi ở phía sau bàn làm việc, khẽ hất cằm lên với tư thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, "Tôi đúng là đã đồng ý, nhưng ông không nói cho tôi biết Kỳ Lễ và Tần Trí Dật liên thủ."
Lý Đào vội vàng giải thích: "Tần đại thiếu, chuyện hợp tác của nhị thiếu và Kỳ Lễ tôi thực sự không biết, hơn nữa theo ý của Tần phu nhân, muốn tất cả mọi chuyện đều phải giấu nhị thiếu."
Tần Trí Viễn cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, tin tức trước kia ông cung cấp là không chính xác, vậy chuyện tôi đồng ý với ông cũng có thể không cần thực hiện."
Lý Đào trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, ông ta không ngờ Tần Trí Viễn lại trở mặt không nhận, thực sự quá hèn hạ !
"Tần đại thiếu, anh không thể lật lọng."
Tần Trí Viễn không biến sắc nhìn chằm chằm ông ta, nhìn đến khi Lý Đào sắp hít thở không thông, mới ung dung nói: "Cho ông tiền cũng không phải không thể, không chỉ là tiền, tôi còn có thể đưa một nhà các người xuất ngoại, như vậy các người sẽ không cần lo lắng bị Đỗ Liên Trân trả thù, nhưng, thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí, phải xem ông có thể cho ra tin tức mà tôi muốn không."
Đây quả thực là liễu ánh hoa tươi tại một thôn*, vẻ mặt Lý Đào ngạc nhiên mừng rỡ hỏi: "Đại thiếu muốn biết gì, chỉ cần tôi biết rõ, chắc chắn thì sẽ nói không giấu."
(*Liễu ánh hoa tươi tại một thôn là một câu trong hai câu thơ
"Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”
Tạm dịch nghĩa: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng).
Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả.)
"Ba năm trước đây, chắc hẳn ông không quên chuyện tam thiếu bị tai nạn xe trên đường đi tuần trăng mật, tôi muốn biết, thợ sửa xe làm bảo dưỡng cho chiếc xe lúc đó, hiện tại hắn đang ở đâu?"
Mặc dù vụ tai nạn xe khi đó cảnh sát nhận định là ngoài ý muốn, nhưng Tần Trí Viễn cũng không tin, anh phái người âm thầm điều tra, quả nhiên phát hiện có một kẻ rất đáng nghi trong trung tâm bảo dưỡng xe 4S cố định của nhà họ Tần, nhưng lúc người của bọn họ tra ra được tên sửa xe đó, hắn đã nghỉ việc hơn ba tháng rồi, hướng điều tra trở nên khó khăn.
Trong ba năm này, Tần Trí Viễn cũng không ngừng truy xét, nhưng manh mối chỉ dừng ở chỗ tên sửa xe đó đi lên phương bắc rồi đứt đoạn, sau đó rốt cuộc cũng không tra được nữa.
Thời điểm đó, Lý Đào vẫn là trợ lý đắc lực bên cạnh Đỗ Liên Trân, ông ta chắc chắn biết rõ một vài manh mối, trước đây, Tần Trí Viễn luôn do dự có cần đi tìm Lý Đào hỏi hay không, nhưng anh lo lắng Lý Đào sẽ đi mật báo với Đỗ Liên Trân, cũng không động đến ông ta nữa, hiện nay Lý Đào muốn cầu cạnh anh, tất nhiên Tần Trí Viễn không khách khí dụ dỗ đe dọa một phen.
Lúc Lý Đào nghe Tần Trí Viễn nói đến vụ tai nạn xe ba năm trước đây, sắc mặt đã trắng xanh, bộ dáng như gặp quỷ, môi ông ta run rẩy, nói: "Người sửa xe gì? Tôi cũng không biết, vụ tai nạn xe năm đó không phải là ngoài ý muốn sao?"
Tần Trí Viễn cười lạnh, nói: "Có phải ngoài ý muốn hay không, trong lòng ông phải rất rõ ràng, người kia mặc dù không phải là thợ sửa chuyên nghiệp, nhưng bốn tháng trước khi tai nạn xảy ra, từng thay thế người ta bảo dưỡng xe cho tam thiếu, bởi vì hắn chỉ là người làm thay, lại cách xa thời gian xảy ra tai nạn, cho nên bị cảnh sát xem nhẹ."
Lý Đào nghe anh phân tích, sau gáy đổ mồ hôi lạnh, "Đại thiếu, tôi...!Tôi thật sự cái gì cũng...!không biết."
Tần Trí Viễn đổi tư thế, thả lỏng thân thể dựa vào trên ghế, nhàn nhạt nói: "Lý Đào, tôi cảm thấy ông nên suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời vấn đề này lần nữa, tiếp tục đi theo Đỗ Liên Trân bị bà ta lợi dụng bị bà ta quát tới quát lui tốt, hay cầm tiền mang vợ con ra nước ngoài tốt, tôi nghĩ đây hẳn là một vấn đề rất dễ dàng quyết định lựa chọn."
Lý Đào khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cán cân trong lòng đong đưa, kỳ thật khi ông ta lựa chọn tìm đến Tần Trí Viễn, báo cho Tần Trí Viễn biết những chuyện Đỗ Liên Trân dặn mình đi làm, ông ta cũng đã phản bội Đỗ Liên Trân, nếu đã phản bội, lúc này cần gì phải tiếp tục giúp Đỗ Liên Trân che giấu tội ác chứ? Huống chi Tần Trí Viễn còn hứa cho ông ta điều kiện hậu hĩnh như vậy, trong lòng Lý Đào sớm đã nhượng bộ, nhưng sự tình liên quan trọng đại, ông ta cần suy nghĩ thật kỹ nên trả lời thế nào, mới có thể đẩy mình thoát ra sạch sẽ khỏi vụ việc này.
"Đại thiếu, nếu tôi nói, anh thật sự sẽ đưa cả nhà tôi xuất ngoại sao?" Lý Đào vẫn một mực muốn anh xác nhận.
Tần Trí Viễn cong khóe miệng, lấy chi phiếu ra, nói: "Tôi có thể đưa trước một khoản tiền." Nói xong vung tay viết lên chi phiếu một chuỗi con số, sau đó đẩy tới trước bàn làm việc, ý bảo Lý Đào tự mình cầm.
Lý Đào lấy dũng khí đi về phía trước vài bước, khi nhìn rõ số tiền trên chi phiếu, không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Nếu Tần tổng