"A..." Cảm thấy cả người bủn rủn không còn chút sức lực, Lâm Hào liền từ từ mở mắt. Lúc này mới phát hiện hai tay của bản thân đang bị một sợi xích khóa lại.
Lão thử vận chuyển linh lực, muốn đem nó chấn khai. Nhưng không ngờ rằng, linh lực truyền vào trong, không những không thể đem xích sắt phá nát, mà lại còn như đá chìm đáy bể, không thấy tăm hơi.
"Đừng tốn công vô ích nữa, vô dụng thôi. Đây là Triệt Linh Khóa, có thể khóa lại tu vi của một người, chuyên dùng để áp giải tội phạm cùng hung cực ác. Không cần bổn quân nói, có lẽ ngươi cũng đã hiểu rõ."
"Càng vận linh lực, phòng ngự của nó sẽ càng kiên cố hơn."
Lúc này, Lâm Hào quả thật cũng không hề gắng sức nữa. Chỉ là, ánh mắt lại tựa như dã thú, hung ác nhìn Vân Ảnh, cùng với hai bóng người đang đứng bên cạnh ông. Phảng phất muốn đem bọn họ cùng một chỗ xâu xé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thiên Không, ta tin tưởng ngươi hết mực, ngươi thế mà lại lừa gạt ta, tiếp tay cho bọn chúng!"
Lâm Hào quả thật là không dám tưởng tượng, Thiên Không thế mà lại lừa lão đến Nam Lĩnh, tiến vào trong một chỗ bí cảnh. Cuối cùng lại ở sau lưng, thần không biết quỷ không hay đánh lão một chưởng.
Thậm chí, cho đến lúc bị đánh ngất, Lâm Hào vẫn còn có chút không dám tin.
"Đừng nói như ngươi rất trung thành với ta vậy. Nếu không phải Dạ Minh nói, bổn quân còn chưa biết các ngươi lại gan to bằng trời, dám vụng trộm làm trò ở sau lưng ta."
"Hiện tại chúng ta đều đang ở trong sơn động của bí cảnh, thế lực sau lưng ngươi dù cho có thần thông quản đại như thế nào đi nữa, thì cũng đừng hòng đoán ra."
Hừ lạnh, Thiên Không liền liếc nhìn Dạ Minh, đạm đạm nói :"Người đã mang đến như lời hứa, kế tiếp hỏi ra được gì, liền phải nhìn xem bản thân ngươi."
"Có cần bổn quân chuẩn bị hình cụ cho ngươi hay không?"
"Không cần, miệng của lão rất cứng, mấy chiêu trò đó dùng lên người lão cũng sẽ không có tác dụng gì." Kiếp trước đã từng thử qua, cho nên đối với đề nghị của Thiên Không, Dạ Minh cũng không đồng tình.
Y chỉ từ từ đi đến trước mặt Lâm Hào, đối diện với ánh mắt hận ý của lão, y liền không chút thu liễm, cười giễu :"Này, đừng có dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù giết con mà nhìn ta..."
"Dạ Minh, ngươi giết nhi tử của ta, liền chính là tử địch của Lâm Hào ta. Dù hôm nay ngươi có giết ta đi nữa, thì ta có làm ma cũng sẽ về đòi mạng ngươi!"
Nhìn Lâm Hào, trong mắt Dạ Minh cũng không có e ngại, mà chỉ tràn đầy hí ngược :"Chậc chậc, đúng là khổ cho ngươi, diễn kịch lâu như vậy, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?"
"Ngươi có ý gì?!!" Mặc dù trên mặt hiện ra vẻ giận dữ cùng khó hiểu, thế nhưng, đáy mắt Lâm Hào vẫn là không kìm được mà lướt qua một tia bối rối.
Lúc này, Dạ Minh liền bật cười, dùng ngón tay nhấn nhấn vào mi