Bí mật chôn giấu nhiều năm, nay lại bị Dạ Minh một năm một mười vạch trần, Lâm Hào liền không khỏi kinh hãi nhìn xem y :"Ngươi rốt cuộc là làm sao biết được?!!"
Lão biết, thời khắc này coi như lại phản bác, cũng chẳng thể mang lại được ích lợi gì.
Chỉ là, lão là thật sự nghĩ nát óc cũng không ra, người liên quan đều đã sớm chết sạch, ngay cả Thiên Không đều không thể tra ra được chuyện này, y rốt cuộc là thông qua cách gì để biết?
"Ha, là ngươi nói cho ta biết kia mà, tại sao ngươi và Lâm Thần lại giống nhau như vậy chứ, đúng là quý nhân mau quên."
Nghe Dạ Minh nói hươu nói vượn, Lâm Hào cũng chỉ xem thường, không hề tin tưởng. Lão làm sao lại có thể đem loại chuyện quan trọng như thế này nói cho y biết được chứ?
Về phần Dạ Minh là người trùng sinh, Lâm Hào căn bản là nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha, cho dù ngươi biết được những chuyện này thì đã sao? Ngươi chẳng lẽ lại muốn dùng nó uy hiếp ta?" Cười lạnh, trên mặt Lâm Hào vẫn không có chút e sợ nào.
"Như vậy thì làm ngươi thất vọng rồi, dù ngươi để Thiên Không đem mọi chuyện phơi bày trước thiên hạ, ta cũng sẽ không để các ngươi như nguyện."
Có thể nói, cuộc đời của Lâm Hào đã không còn gì để mất nữa. Thanh danh cùng quyền lực, những năm này lão đều đã hưởng đủ, nhất thời lại trở thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chỉ là, Lâm Hào vẫn không ngờ, mệnh mạch cuối cùng của chính mình, cư nhiên vẫn có thể bị Dạ Minh nắm trong lòng bàn tay, đem ra uy hiếp :"Ta đương nhiên sẽ không dùng biện pháp này."
"Dù sao, súc sinh như ngươi hiển nhiên đã không còn quan tâm mặt mũi gì nữa."
"Thế nhưng, ta cũng không tin, ngươi sẽ không lo cho an nguy của người đó."
"Người đó, ý ngươi là ai?" Người hỏi ra câu này cũng không phải Lâm Hào, mà lại chính là Thiên Không.
Lúc này, chậm rãi quay đầu nhìn Thiên Không, nhưng lời Dạ Minh nói, lại là cố tình nói cho Lâm Hào nghe :"Còn có thể là ai ngoại trừ...Hoa Hàn?"
"Hoa Hàn? Hắn chẳng phải đã bị Lâm Hào giết chết rồi sao?" Thiên Không quả thật là vô cùng khó tin.
Chỉ là, mặc cho ông suy nghĩ thế nào, lúc này, sắc mặt Lâm Hào kể từ khi nghe Dạ Minh thốt ra cái tên kia cũng đã triệt để biến đổi. Tâm thần chập chờn không yên.
Kẻ này rốt cuộc biết nhiều ít? Chẳng lẽ hắn nói đều là thật, hắn thật sự biết Hoa Hàn bị lão giấu ở đâu?
Không đúng, đó là bí mật của riêng lão, ngoại trừ lão ra, trên đời này không thể có người thứ hai biết được!
Thế nhưng, Dạ Minh hiển nhiên cũng không có đủ kiên nhẫn để lão suy nghĩ, mà đã từng bước một ép tới :"Thế nào? Trí nhớ của Lâm trang chủ đã quay về hay chưa? Có nhớ được tin tức gì của thế lực sau lưng ngươi hay không?"
"Nếu không nhớ được, ta