**Bộ đồ mà chibi A Ninh mặc không phải tông phục Ngự Kiếm Tông nha. Là đồ mặc đi Tụ Nghĩa Trang.
-------------------------------
Liễu Chính cũng không biết là có thật tin tưởng lời nói dối vụng về của Dạ Minh hay không. Nhưng ông cũng không xoắn xuýt chuyện này quá lâu. Sau khi dò hỏi hai người khác vài câu, liền đã đi vào trọng tâm câu chuyện.
"Ba ngày sau chính là lễ thành niên của thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang. Vi sư tính toán thử, e là bản thân không thể kịp thời trở về tham dự. Cho nên, ba người các ngươi liền thay vi sư đi một chuyến đi..."
Kế tiếp, Liễu Chính phân phó những gì, Dạ Minh cũng đã không còn nghe rõ nữa. Y rõ ràng là đang thất thần, tựa như là bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ.
Phát hiện ra trạng thái của y, Quân Du Ninh liền hơi nghiêng mắt. Đáy mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, nhưng tạm thời cũng không đánh thức y.
"Vi sư đã nói với Lâm trang chủ rồi. Nên các ngươi không cần lo lắng. Cầm lấy chìa khóa vào trong bảo khố của vi sư lấy Kim Quang Thúy Ngẫu mang đi làm quà mừng đi."
"A Ninh là lần đầu xuất tông, nên hai sư tỷ đệ các ngươi phải chiếu cố hắn, có biết không? Nhất là ngươi, A Minh, ngươi rất quen thuộc Tụ Nghĩa Trang, nên mọi chuyện liền nhờ vào ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù biết rõ Dạ Minh không đáng tin cậy. Nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, Liễu Chính cũng chỉ có thể đặt trọng trách lên vai y.
Liễu Chính dặn dò xong, quang mang trên Thiên Lý Kính trong tay An Sơ Vũ cũng liền chậm rãi tán đi. Rõ ràng là ông đã cắt đứt truyền âm.
Tụ Nghĩa Trang cùng Ngự Kiếm Tông nằm ở hai hướng trái ngược, cách xa nhau mấy trăm dặm.
Lần đầu tiên đi xa như vậy, hơn nữa còn không phải là đi cùng cả tông môn hay tông chủ. An Sơ Vũ nhất thời lại không khỏi cấp bách :"Như vậy, chiều nay ba người chúng ta phải khởi hành đi Tụ Nghĩa Trang rồi sao?"
"Đúng. Hai người quay về chuẩn bị đi, ta về phòng trước đây." So sánh với hai người bọn họ, thời khắc này Dạ Minh lại lộ ra vô cùng điềm tĩnh.
Bởi vì nếu hai người bọn họ đã từng trải qua chuyện trong vòng ba ngày không ngủ không nghỉ, bị vô số thế lực trong tối ngoài sáng truy sát hơn nửa đại lục. Bọn họ nhất định cũng sẽ bình thản như y thôi.
Y tựa hồ cũng chỉ đang đơn phương thông báo cho bọn họ. Vì thế, cũng không cần bọn họ trả lời, y liền đã tự mình ly khai.
Nhìn theo bóng lưng của y, An Sơ Vũ liền không khỏi lo lắng lẩm bẩm :"A Minh làm sao vậy? Thoạt nhìn giống như là đang có tâm sự..."
"Y và thiếu chủ Tụ Nghĩa Trang, quan hệ thế nào?"
Đang chìm trong nghi hoặc, bên tai đột ngột vang lên âm thanh trầm thấp, lành lạnh của thiếu niên. An Sơ Vũ liền sửng sốt, không kịp trở tay.
Tam sư đệ...đang hỏi nàng?
Sau khi chắc chắn nơi này ngoại trừ mình ra giống như đã không còn người thứ ba nữa. Đáy lòng An Sơ Vũ mới vui như sắp nở hoa.
Ái mộ đối phương hai năm, đây là lần đầu tiên được đối phương chủ động bắt chuyện a.
Không được, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho hắn!
Một lúc lâu không thấy An Sơ Vũ đáp lời. Cho rằng nàng là bởi vì vấn đề này khó mở miệng nên mới im lặng, Quân Du Ninh hiếm khi lại nhẫn nại hỏi lại lần nữa :"Quan hệ của bọn họ rất tốt?"
"Không, không..." Vội vàng xua tay, cảm thấy phản ứng của chính mình có chút lố lăng, An Sơ Vũ liền nhanh chóng bồi thêm :"Nào chỉ là rất tốt. Hai người bọn họ chính là bằng hữu nối khố, chơi chung với nhau từ nhỏ tới lớn a. So với thân huynh đệ còn phải thân thiết."
"Lúc nhỏ, có một khoảng thời gian