Đã trải qua mấy ngày, lúc này, bên trong ngục giam, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh đều đang tiều tụy tựa vào trên vách tường, xung quanh là rơm cỏ vương vãi, ánh mặt trời cũng yếu ớt đến đáng thương.
Bởi vì mặt ngoài đang giả vờ bị Triệt Linh Khóa phong cấm linh lực, biến thành người thường.
Nên sau mấy ngày bị bỏ đói, dù đã sớm dùng tích cốc đan từ trước, cả hai vẫn phải giả vờ thành bộ dạng không có tinh thần này.
Nhưng may mắn, cũng không để bọn họ phải diễn xuất quá lâu, một ngày này, cửa phòng giam rốt cuộc cũng đã được người mở ra.
Hai tên vệ binh tiến vào, không chút kiêng nể liền đi tới, tựa như lôi một bao cát liền đem cả hai lôi dậy, vừa đi còn vừa liên tục quát mắng :"Đi mau! Lề mề cái gì!"
Bị đẩy, cả hai vẫn không lộ ra một chút bất mãn nào.
Rất nhanh liền đã rời khỏi nhà lao tối tăm u ám, lần nữa tiến vào dưới ánh mặt trời.
Chỉ là, cũng không để cả hai sưởi nắng quá lâu, lúc này, hai tên vệ binh đã đem bọn họ áp giải lên một chiếc xe ngựa với thùng xe làm bằng sắt.
Sau khi đem cả hai đẩy vào trong, hai tên cận vệ liền nhanh chóng đem thùng xe khóa kỹ, đồng thời lại nghiêm túc canh gác ở bên ngoài, nửa tấc không rời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị nhốt trong thùng xe, bốn phía gần như không có ánh sáng, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh cũng chỉ có thể thông qua xốc nảy để suy đoán, đội ngũ có lẽ đã bắt đầu lên đường, tiến về địa lao.
Trong thùng xe không phân rõ ngày đêm, cũng không phân rõ thời gian.
Vì để Quân Du Ninh không sợ, Dạ Minh liền cẩn thận từng chút một bò về phía hắn.
Bởi vì kiếp trước là người mù, nên việc không có ánh sáng, đối với Dạ Minh cũng không tính là trở ngại gì.
Vô cùng quen thuộc với bóng tối, y liền đã nhanh chóng tìm tới bên người của hắn.
Lúc này, trạng thái tinh thần của Quân Du Ninh tựa hồ cũng không quá tốt.
Đây cũng nằm trong dự liệu của Dạ Minh.
Dù sao, không giống y, Quân Du Ninh cũng không có ký ức của tiền thế.
Hắn không phải là người từng cùng y phiêu bạt hơn mấy mươi năm, mà chỉ là một thiếu niên vừa tròn mười tám.
Tâm cảnh khẳng định sẽ không bằng kiếp trước.
Cảm nhận được Dạ Minh tới gần, tựa hồ vừa ngủ thiếp đi, Quân Du Ninh liền có hơi giật mình mà tỉnh giấc.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn liền đã được một bàn tay khác luồn vào, chậm rãi đan xen.
"Có sợ không?"
Cảm nhận được hơi ấm của y, cảm giác ủ rũ của Quân Du Ninh trong nháy mắt liền giống như tro tàn bị gió thổi bay, kiên định lắc đầu :"Không, ta không sợ."
"Đúng, không có gì phải sợ cả.
Chỉ cần kiên trì, sớm muộn sẽ có thể vượt qua."
Lời này của Dạ Minh cũng không phải chỉ dành để an ủi Quân Du Ninh, trái lại, lại là lời nói thật.
Bởi vì kiếp trước, dù xảy ra nhiều chuyện khó khăn hơn cả hiện tại, bọn họ đều đã có thể vượt qua.
Thì hiện tại, chút trở