"Người tốt? Ha, ta khinh.
Du Ninh không có chuyện gì muốn nói với ngươi!" Nhìn xem sắc mặt Doãn Thiên Vũ, Dạ Minh chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Một kẻ vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, nối giáo cho giặc như hắn nếu là người tốt.
Kia, y chẳng phải liền là người tốt trong người tốt rồi sao?
Ở bên cạnh, Quân Du Ninh chỉ nghiêm mặt, lẳng lặng quan sát Doãn Thiên Vũ, rõ ràng là đang tán đồng lời nói của Dạ Minh.
Đối diện với thái độ khinh thị của cả hai, thần sắc trên mặt Doãn Thiên Vũ liền càng thêm rét lạnh.
Song, rất nhanh, hắn cũng đã phì cười :"Không sao, ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta.
Vậy chúng ta liền không nói nữa..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời, Doãn Thiên Vũ liền nhấc chân, đem Dạ Minh đạp văng ra.
Sau đó, lại nhanh chóng bắt lấy bả vai của Quân Du Ninh, đem hắn kéo lên.
"Tam sư đệ, không thể không thừa nhận, ngươi quả thật liền là mỹ nam tử duy nhất có thể làm ta vừa nhìn liền cảm thấy tâm tình xao động, cũng không trách, có thể khiến nhiều kẻ ngu xuẩn vì ngươi hao tâm tổn trí như vậy."
"Trong đó, đã từng có ta."
Nhân lúc Quân Du Ninh không kịp chú ý, Doãn Thiên Vũ lúc này đã từ từ ôm chầm lấy hắn, đem hắn đưa đến bên bàn đá, ép buộc hắn ngồi xuống.
"Ngươi có biết không? Ngươi ở trong mắt ta, chính là trích tiên, là thần minh không thể xâm phạm." Mang theo nhu tình cùng mê luyến vuốt ve tóc đen rối bời sau lưng của hắn, ngữ khí của Doãn Thiên Vũ đã bắt đầu xuất hiện điên cuồng.
"Chỉ là, một bên muốn cúng bái, sùng kính ngươi.
Một bên, ta lại càng muốn hủy diệt ngươi, muốn để ngươi tháo xuống tư thái cao cao tại thượng đó, bị kéo vào trong vũng bùn, vĩnh viễn rời khỏi thần đàn."
"Thế nhưng, kẻ đáng chết đó xuất hiện." Cắn chặt răng, lúc này, trong mắt Doãn Thiên Vũ đã xuất hiện oán niệm vặn vẹo :"Chỉ cần nơi có hắn, ánh mắt ngươi liền sẽ không khống chế được, bị hắn thu hút đi."
"Hắn chính là một kẻ thất bại, bất kỳ ai liên quan tới hắn, đều sẽ phải tao ngộ bất hạnh.
Ngươi cũng không ngoại lệ, bị hắn kéo vào vực sâu, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện."
"Cho nên, ta hận.
Bởi vì dù vấy bẩn ngươi, đó cũng phải là chuyện do ta tới làm, mà không phải là hắn! Cho nên, hắn phải chết! Dùng tử trạng thê thảm nhất chết đi!"
"Cút." Lắng nghe những lời nguyền rủa độc ác này, Quân Du Ninh chỉ cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn, chỉ hận không thể đem miệng của Doãn Thiên Vũ đều khâu lại.
Dạ Minh chỉ là một kẻ đáng thương, bị vận mệnh đùa nghịch, một con cờ bị người điều khiển trong tay.
Tại sao y lại phải gánh chịu những lời thóa mạ như vậy?
Nếu là vì túi da mỹ lệ này, hắn thà rằng đem nó phá hủy.
Cũng không muốn vì một lý do như vậy mà bị xem thành cao thượng hơn y.
Một kẻ lớn lên trong kỹ viện, một thái tử Ma Giới bị người truy sát, ai lại cao quý hơn ai?
Chậm chạp buông Quân Du Ninh ra, nhìn thấy hắn nhắm mắt, tựa như lão tăng nhập định, không hề để ý tới mình.
Những năm qua đã sớm quen thuộc với việc này, Doãn Thiên Vũ cũng không cảm thấy tức giận.
"Sư đệ, ngàn vạn đừng nổi giận, sẽ tổn thương thân thể.
Ta đã cầu xin chủ thượng, đợi khi đại công cáo thành, ngài