"Không đúng, ngươi không phải.
Ngươi làm sao có thể là Trầm Minh được chứ? Ngươi không phải!"
Nghe thấy Doãn Thiên Vũ tựa như phát điên, không ngừng lẩm bẩm.
Dạ Minh liền nhướng mày, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thế nhưng, chưa để y nghe rõ được hắn đang nói những gì, thì cánh tay đang đè nặng y cũng đã thả lỏng.
Chỉ vừa thoát khốn, Dạ Minh đã lập tức ngẩng đầu, gượng người ngồi dậy.
Vừa nâng mắt, y liền đã đối diện với gương mặt hốt hoảng như gặp quỷ của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, ánh mắt Doãn Thiên Vũ khi nhìn về phía y đơn giản đã vô cùng khiếp người, thậm chí, so với loại nhãn quang dâm tà lúc đầu còn phải đáng sợ hơn.
Bởi vì bên trong ngoại trừ mờ mịt, còn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc từ hoảng sợ đến áy náy, kinh hỷ,...mà Dạ Minh không tài nào hiểu được.
Lúc này, đồng dạng cũng đang quan sát y.
Không biết đang hồi tưởng việc gì, Doãn Thiên Vũ lại liên tục lắc đầu nguầy nguậy, đột ngột ôm đầu gầm lên :"Không! Không thể nào! Nhất định là giả! A!!!!"
Chỉ vừa dứt lời, Doãn Thiên Vũ liền đã quay đầu, trực tiếp xông ra khỏi trướng bồng.
Thậm chí, ngay cả một chút can đảm liếc nhìn Dạ Minh cũng không có.
Lúc này, mặc dù không biết Doãn Thiên Vũ phát điên cái gì.
Nhưng nhìn thấy Dạ Minh an toàn, tâm can đang lơ lửng của Quân Du Ninh vẫn là thoáng hạ xuống.
Hắn nhanh chóng đi tới, vội vã cúi người, để tầm mắt sánh ngang với y.
Trên mặt đều là vẻ quan tâm cùng lo lắng :"A Minh, đã xảy ra chuyện gì? Hắn ta..."
"Ta không biết.
Chỉ vừa gục người xuống, chuẩn bị lăng nhục ta, gã liền đã đột ngột nổi điên như vậy, cứ như trúng tà, không ngừng lẩm nhẩm nói nhảm gì đó.
Còn lại liền giống như ngươi nhìn thấy."
Nhìn về phía tấm mành che vẫn còn phập phồng tung bay, Dạ Minh liền nhíu mày, trong cõi u minh cũng hiện lên một linh cảm kỳ diệu.
Nhưng rốt cuộc, vẫn là bị y bởi vì không hiểu thấu mà bỏ qua.
Sau khi chạy khỏi doanh trướng của Dạ Minh và Quân Du Ninh, không quản cái nhìn hiếu kỳ của những vệ binh xung quanh, Doãn Thiên Vũ chỉ thất hồn lạc phất không ngừng bước nhanh trên lối đi chật hẹp, thẳng hướng doanh trướng riêng của bản thân.
Đối với những thứ mình vừa phát giác, hắn có thể nói là tâm loạn như ma, căn bản là không tài nào tin tưởng nổi.
Thời khắc này, hắn chỉ muốn trở về, hướng chủ thượng yêu cầu một số thứ để xác nhận suy đoán của chính mình.
Chỉ là, không ngờ rằng, chỉ mới đi được nửa đường, Doãn Thiên Vũ lại đột ngột bị một người vận hắc y vô thanh vô tức chặn đường.
Nhìn thấy đối phương xuất hiện, sắc mặt vốn đã vô hồn của hắn, trong nháy mắt liền đã càng trở nên kém cỏi, một câu nói gắt gỏng tương đối quen thuộc đã lần nữa thốt ra.
"An Hạo! Ngươi tới đây làm gì?"
Thái độ này của Doãn Thiên Vũ đã sớm bị An Hạo xem nhẹ, nhưng dù vậy, gã vẫn cười khẩy một tiếng đầy châm biếm.
"Còn chẳng phải là vì phụ thân của ta sợ ngươi làm ra sơ suất hay sao? Ai bảo ngươi vô dụng như vậy,