“Trầm Ngân, Trầm Ô, hai người các ngươi vì sao lại tới đây.
Bình thường mà nói, các ngươi không phải đều sẽ nửa năm mới đến thăm chúng ta một lần sao? Cách lần trước ghé thăm, giống như cũng chỉ mới qua hai tháng đi?”
Tâm tư linh mẫn, ngay tức khắc, Uyển Dư liền đã phát hiện ra được chỗ kì quặc, dù cho ‘khách nhân’ vẫn còn chưa đặt chân vào nhà.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại trước sân, bóng người cao lớn của Trầm Ô rất nhanh liền đi xuống.
Chỉ là, gương mặt tuấn mỹ tà dị, lúc này lại bị ưu sầu lấp đầy.
Nhìn xem Doãn Thiên Vũ đứng bên người Uyển Dư, hắn liền có phần tức giận trừng mắt :“Tiểu tử nhà ngươi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, A Ngân nhà ta không phải nghĩa phụ gì đó của ngươi.”
“Ngươi gọi y là nghĩa phụ, lại dám gọi ta là thúc thúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau này còn dám gọi loạn như vậy nữa, ta sẽ đem ngươi cột vào xe ngựa, có biết không?”
Trong lúc Trầm Ô cùng Doãn Thiên Vũ mắt to trừng mắt nhỏ, lúc này, bên trong xe ngựa, Trầm Ngân cũng đã vén lên mành xe, đạm nhiên bước ra.
Trải qua mấy năm, dù hiện tại đã là Ma hậu được Trầm Ô sủng ái tận trời, y phục trêи người y vẫn như cũ là một bộ huyền y đơn điệu.
Tóc cũng chỉ dùng một cây trâm gỗ cài thành búi ở sau đầu.
Thần sắc đạm mạc, cao ngạo tận xương.
Bước đến trước mặt Uyển Dư, vẫn giống như những lần trước, đôi bên đều là người thông minh, đối thoại giữa Trầm Ngân và nàng cũng chưa từng quanh co lòng vòng bao giờ.
Vừa bắt đầu, liền đã đi thẳng vào vấn đề.
“Uyển Dư, ta có một chuyện lớn muốn nhờ ngươi giúp đỡ, chuyện này quan hệ trọng đại, ta cần cùng ngươi nói chuyện riêng.”
“Nói chuyện riêng sao? Ngươi nghiêm túc như vậy, làm ta có chút sợ đó…” Cười trêu, nhưng thần sắc trêи mặt Uyển Dư rất nhanh liền đã nghiêm nghị lại.
Bởi vì nàng nhìn ra được, Trầm Ngân tựa như đang có phần gấp gáp.
“Thiên Vũ, con ra bên ngoài chơi đi, ta cùng nghĩa phụ của con có chút chuyện muốn nói.” Hơi khom người, xoa xoa đầu tóc của Doãn Thiên Vũ, Uyển Dư liền ôn hòa nâng mắt, nói với Doãn Phong :“Tướng công, chàng mau ra sau pha một ấm trà cho Trầm công tử và…”
Nhìn nhìn Trầm Ô, lúc này, Uyển Dư lại đột ngột không biết nên xưng hô với hắn thế nào.
Bầu không khí đột ngột lại trở nên vô cùng cổ quái.
“Trầm Ô, ngươi cũng ra ngoài chơi với Thiên Vũ đi.”
“Ngân, ta muốn ở đây với ngươi.” Bị Trầm Ngân xua đuổi, Trầm Ô ngay tức khắc liền xù lông, ngàn vạn lần không muốn.
Chỉ là, đứng trước nóc nhà cao chọc trời, phản đối của hắn liền hoàn toàn là vô hiệu.
Lúc này, Trầm Ngân đã nghiêm mặt, dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt, nói :“Trầm Ô, ngươi là hài tử chưa dứt sữa sao? Ra ngoài chơi với Thiên Vũ.”
Có chút không phục ngẩng đầu, nhưng đối diện với ánh mắt lãnh đạm, thâm thuý của y, Trầm Ô cũng chỉ có thể khuất phục, hung thần ác sát trừng Doãn Thiên Vũ, phụng phịu đi tới trong góc sân, dùng cành khô chọc tổ kiến.
Nhìn thấy một màn này, dù đã ‘diện kiến’ qua nhiều lần, Uyển Dư vẫn là không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, lắc đầu thì thầm.
“Bao nhiêu năm qua, tính cách của hắn vẫn cứ như một tiểu