Vì Quân Mà Sinh

Biểu Hiện Kỳ Lạ Của Doãn Tuyết


trước sau

Chỉ vừa đuổi tới liền đã nhìn thấy được một màn này, vốn là người thông minh, giống với những người khác, Đoạn Y Trân đã lập tức đoán ra được phần nào của chân tướng. Nghi hoặc cất chứa bấy lâu cũng đã trong nháy mắt được phá giải.

“Thì ra là vậy, chẳng trách kể từ khi bế quan trở ra, Liễu Chính lại đột ngột thay đổi tính tình, còn trở nên xa cách với ta như vậy…”

“Ta vốn còn tưởng là bởi vì chuyện xảy ra hôm đó giữa ta và huynh ấy, khiến huynh ấy chán ghét, lạnh nhạt với ta. Nhưng thì ra, tất cả đều là do ngươi ban tặng, nhất định là ngươi đã gϊếŧ chết huynh ấy!!!”

Bị phát hiện, An Lẫm cũng không hề sợ hãi, trái lại, trong mắt còn lóe lên một tia hàn mang. Im lặng, xem như thừa nhận chất vấn của Đoạn Y Trân.

Chỉ có điều, ngay khi mọi người cho rằng lão sẽ giải thích gì đó, thì lúc này, lão lại làm ra một hành động mà không ai ngờ được, đó chính là lao về phía cánh cổng đang khóa chặt trong hư không kia.

Động tác của lão rất nhanh, trong nháy mắt liền đã xuất hiện ở bên phong ấn. Chìa khóa trong tay cũng đã tra vào trong ổ khóa, chỉ còn chờ đợi cánh cổng mở ra nữa liền đã đủ.

Đối với lão mà nói, tất cả những thứ ở Nhân Giới đều chỉ là kính hoa thuỷ nguyệt, chỉ có Ma Giới mới là nơi mà lão luôn hướng về. Cho dù có chết đi nữa, thì cũng phải là chết ở nơi đó.

Khi chìa khóa được tra vào, chỉ thấy, cánh cổng ngay tức khắc liền đã lóe lên tia sáng. Cùng lúc đó, âm thanh ‘lạch cạch’ như bánh răng xoay chuyển cũng liền đã vang lên.

Nét mặt mừng rỡ như điên, cảm nhận được sự rung chấn của phong ấn, tim của An Lẫm liền không nhịn được mà run lên, hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu.

Chỉ có điều, run rẩy trong giây lát, không hề báo trước, cánh cổng mờ ảo trước mắt An Lẫm liền đã đột ngột im bặt, không còn chút phản ứng nào nữa. Khiến nụ cười trên mặt lão không khỏi dập tắt.

“Có chuyện gì? Tại sao lại không có phản ứng…”

Lúc này, ở bên dưới, Đoạn Y Trân vẫn còn đang chìm trong đả kích khi biết được chân tướng rằng Liễu Chính kỳ thực đã chết từ hai mươi năm trước. Nhưng khi nhìn thấy nữ nhi của mình đột ngột bước về trước, bà vẫn là lập tức lấy lại tinh thần…

“Tuyết nhi, con đang làm gì vậy?”

Hiếm khi không trả lời mẫu thân mình, thời khắc này, thần sắc trên mặt Doãn Tuyết lại vô cùng cổ quái. Có hoang mang, có buồn bã, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn chòng chọc vào cánh cổng to lớn trên bầu trời kia.

“Tuyết nhi, con làm sao vậy? Đừng làm ta sợ…” Giữ chặt cánh tay của Doãn Tuyết, không cho nàng tiếp tục tiến về trước nữa, Đoạn Y Trân liền hoang mang hỏi. Nhưng không ngờ, thứ nhận được, lại chỉ là một câu trả lời khó hiểu.

“Ngày này rốt cuộc cũng tới rồi…”

Cánh tay bị kéo lại,
thời khắc này, Doãn Tuyết liên hơi nghiêng người nhìn về phía vị mẫu thân trang dung quý khí đã nuôi dưỡng mình mười mấy năm qua. Đáy mắt nàng trong thoáng chốc cũng đã lướt qua một tia luống cuống cùng mờ mịt, nhưng rất nhanh, liền đã được thay thế bằng sự kiên định.

“Mẫu thân…”

“Kỳ thực, kể từ khi xuất hiện trên cõi đời này, trên người nữ nhi cũng đã mang theo một trọng trách cần phải hoàn thành. Trước kia, ký ức của nữ nhi bị phong ấn, khiến cho nữ nhi không thể nhớ được những chuyện này.”

“Nhưng bây giờ, nếu đã nhớ lại được, vậy thì cũng đã đến lúc nữ nhi phải thực hiện sứ mệnh của mình rồi. Thứ cho nữ nhi bất hiếu, không làm tròn hiếu đạo. Mong rằng sau khi nữ nhi đi rồi, mẫu thân có thể chăm sóc tốt cho bản thân, đừng vì chuyện quá khứ mà dằn vặt, đau khổ nữa…”

“Nữ nhi tin rằng, mẫu thân có thể hiểu cho nữ nhi.” Nắm lấy đôi bàn tay được bảo dưỡng vô cùng tốt của Đoạn Y Trân, trên dung nhan thanh lãnh của Doãn Tuyết hiếm khi lại xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.

“Tạm biệt ngài, mẫu thân.”

Vỗ vỗ mu bàn tay của Đoạn Y Trân, Doãn Tuyết liền đã dứt khoát buông tay bà ra, không chút do dự cất bước rời đi. Giây phút xoay người lại, nét mặt nàng cũng liền trở nên quyết tuyệt, tựa như đã sớm đoán được, kế tiếp bản thân sẽ phải đối mặt chuyện gì.

Đứng ở phía sau, thẫn thờ nhìn bàn tay bị buông bỏ của chính mình, Đoạn Y Trân chỉ có thể cất giọng truy vấn:“Tuyết nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại không hiểu gì cả? Tuyết nhi! Đừng đi qua đó!”

Doãn Tuyết đằng không mà lên, váy dài ở trong không tạo thành một gợn mây trắng, cuối cùng dừng lại ở trước mặt An Lẫm:“Đừng phí công vô ích nữa, chìa khóa trong tay ngươi là giả.”

“Là giả? Không thể nào, chìa khóa này ta rõ ràng là lấy từ…”

“Trong người Uyển Dư có đúng không?” Không để ý sắc mặt khó coi của An Lẫm, Doãn Tuyết lúc này cũng đã dùng ngữ điệu không chút phập phồng tiếp lời:“Đừng hỏi vì sao ta lại biết, bởi vì nó liền là do ta đặt vào.”

Căn bản không hiểu được Doãn Tuyết tại sao lại làm như vậy, nhưng nhìn xem chiếc chìa khóa trong tay, An Lẫm vẫn là phẫn nộ đem nó vứt xuống:“Ngươi dám đùa bỡn ta!”

“Mau nói cho ta biết chìa khoá thật sự đang ở đâu, nếu không, ta sẽ để ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện