Chú ý tới ánh mắt của Doãn Tuyết giống như đang nhìn về hướng này. Ngó trái ngó phải một hồi, sau khi xác định ở xung quanh chỉ có một mình mình, không còn ai khác nữa, Dạ Minh mới khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Mỹ nữ đây...là đang nhìn y?
Bị suy đoán này của mình dọa sợ, nhưng chưa để Dạ Minh giám định lại lần nữa. Thì lúc này, một loạt tiếng bước chân nặng nề liền đã vang lên sau lưng y.
Vừa ngoái đầu, đập vào mắt Dạ Minh liền là gương mặt anh tuấn vô song đã sớm tái xanh như người chết của Quân Du Ninh.
Cái tên này rõ ràng là bị say sóng rất nặng, ấy vậy mà lại không biết mắc phải bệnh gì, còn cố mang sắc mặt cá chết đó ra đây.
Vừa đi còn phải vừa đỡ lấy vách thuyền, đế giày cũng bám chặt vào trên sàn nhà, tựa hồ là sợ chính mình vì choáng váng mà ngã sấp xuống như lúc ở bến thuyền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi đi ra đây làm gì? Không sợ ngất xỉu sao?" Dạ Minh qua loa hỏi dò. Đồng thời lại theo bản năng liếc nhìn về phía Doãn Tuyết, trong lòng thầm nghĩ liệu đây có phải là nơi mà hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở kiếp trước hay không?
Nhưng trùng hợp, cái nhìn vô tâm này của Dạ Minh lại bị người hữu tâm bắt được. Môi mỏng tái nhợt khẽ mím chặt, Quân Du Ninh liền không nói không rằng đi tới. Trước hết nhấc chân, không chút báo trước đạp lên trên mông Dạ Minh, đem y đá khỏi mạn thuyền, chúi người rơi xuống sông.
Đùng
Âm thanh to lớn, lệnh vô số ánh mắt đều tập trung về đây. Lúc này, An Sơ Vũ cũng lập tức hoảng loạn từ trong mái che chạy ra. Không may bị bọt nước văng ướt vạt áo.
"Chuyện gì xảy ra?" Hiển nhiên, là sẽ không có ai đến trả lời câu hỏi của nàng.
"Phụt...khụ khụ..." Dạ Minh từ trong mặt nước ngoi lên, vội vã phun ra vài ngụm nước vừa ngậm vào. Đầu tóc, y phục đều đã ướt sũng, không một chỗ khô ráo.
Vội vã đưa tay lau nước trên mặt, Dạ Minh liền mở to mắt, giận dữ trừng Quân Du Ninh :"Quân Mặc, ngươi có bệnh à? Ngươi đang làm cái quái gì vậy..."
Lần này, Dạ Minh xác thực là không hiểu được chính mình đã làm chuyện gì chọc tới tên mặt liệt này rồi.
Đừng nói là hắn vẫn còn ghi hận chuyện ban nãy ở bến thuyền a? Chẳng lẽ hắn thật nhỏ mọn như vậy?
Không quản Dạ Minh ở bên cạnh kêu la ầm ĩ, Quân Du Ninh lúc này đã nâng mắt nhìn về nơi mà y đang ngưỡng vọng lúc lâu kia. Không ngoài ý liệu cùng Doãn Tuyết mắt đối mắt.
Bị hắn nhìn, nàng phảng phất cũng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Trái lại, lại còn không mất lễ nghĩa hướng hắn cười duyên.
Chỉ là, mị nhãn của nàng lại giống như là quăng cho người mù. Không chỉ không khiến song đồng của Quân Du Ninh xuất hiện chút gợn sóng nào, trái lại, lại khiến mày kiếm của hắn nhíu lại càng sâu.
Nhìn thấy phản ứng của hắn, không biết là cảm thấy thú vị ở đâu. Doãn Tuyết lại đột ngột cười nhạt, lắc lắc đầu. Ánh mắt mang theo thâm ý bắt đầu giao du giữa Quân Du Ninh và Dạ Minh, sau đó liền