Bởi vì Dạ Minh nói bản thân thân thể không khỏe, không tiện tham dự tiệc tối. Nên phụ tử Lâm Thần cũng không thể cưỡng cầu y. Chỉ dặn dò quan tâm vài câu, sai người mang rượu thịt tới cho y, liền đã ra ngoài tiếp đãi khách nhân.
Nửa đêm nằm ở trong phòng, lăn lộn không ngủ được. Dạ Minh liền cầm lấy bình rượu trên bàn, đẩy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Dạ Minh cùng Quân Du Ninh được sắp xếp ở chung một tiểu viện. Nên không cần bước mấy bước, y liền đã xuất hiện ở trước cửa phòng của hắn.
Nâng tay, không chút do dự gõ vang cửa phòng, Dạ Minh liền mở miệng gọi :"Quân Mặc, ngươi đi nghỉ chưa a?"
Dạ Minh mới không thừa nhận chính mình đang cố ý đâu. Bởi vì y lớn tiếng như vậy, dù Quân Du Ninh đã đi ngủ đi nữa, khẳng định cũng sẽ bị y làm thức.
Bịch bịch bịch
Tiếng gõ cửa như bùa đòi mạng rốt cuộc cũng nhận được đáp lại khi Quân Du Ninh mở cửa ra.
Bởi vì động tác của hắn quá mức đột ngột, nên bàn tay của Dạ Minh kém chút liền đã đập lên trên ngực hắn. Nhưng cũng may là y phản ứng nhanh. Ngay khi bàn tay sắp rơi xuống liền đã lập tức thu lại kịp, đổi thành vò đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ha...ha...Đêm khuya ghé thăm, làm phiền sư đệ rồi. Không biết sư đệ có nhã hứng cùng sư huynh đối ẩm một chút hay không..."
Có thấy chưa? Mới vừa nãy còn một tiếng Quân Mặc, hai tiếng Quân Mặc, bây giờ liền đã biến thành sư đệ rồi.
Liếc nhìn Dạ Minh, Quân Du Ninh rốt cục vẫn là tránh sang một bên, nhường đường cho y tiến vào.
Khách phòng của Dạ Minh và Quân Du Ninh đều được trang trí giống nhau như đúc. Cộng thêm trang hoàng của Tụ Nghĩa Trang cũng chủ yếu thiên về đại khí, trang nghiêm. Nên lại càng không có gì đáng xem.
Ánh mắt vô tình rơi vào trên rượu thịt vẫn còn nguyên vẹn đặt trên bàn ăn ở giữa phòng. Dạ Minh liền mở miệng truy hỏi :"Ngươi cũng không ra ngoài dự tiệc sao?"
Bởi vì theo hiểu biết của Dạ Minh, chỉ có khách nhân không tham dự yến tiệc, thì mới được chuẩn bị rượu thịt đem đến phòng.
"Bởi vì bên ngoài quá mức ồn ào à?" Thuận miệng, Dạ Minh liền bâng quơ đoán thêm.
"Ừ."
Nghe thấy câu trả lời của hắn, Dạ Minh liền gật đầu, thuận thế ngồi vào bàn ăn, đem bình rượu vừa được bản thân cầm theo đặt lên bàn.
"Ngươi ngồi xuống đi." Thái độ tự nhiên của Dạ Minh, chẳng khác gì y chính là chủ của gian phòng này. Còn Quân Du Ninh thì mới là khách nhân.
Quân Du Ninh ngồi vào đối diện. Lúc này, Dạ Minh cũng đã cầm lấy ly đồng bày ở trên bàn. Nghiêng bình rượu nhỏ trong tay, rót đầy rượu vào ly, sau đó mới đưa sang cho hắn.
"Của ngươi."
Nhìn ly rượu nhỏ trước mặt, ánh mắt đạm bạc, Quân Du Ninh liền đã nâng ly rượu, dùng tay áo che ở trước mặt, một hơi đem rượu bên trong cạn sạch. Sau đó mới mặt không biến sắc đem ly rượu thả trở về.
"Tửu lượng tốt!" Mặc dù đã sớm biết tửu lượng của Quân Du Ninh rất tốt, nhưng khi thấy hắn một hơi uống cạn, Dạ Minh vẫn không cấm mở miệng tán dương.
Dạ Minh không giỏi uống rượu, cũng không sành về rượu. Nhưng y cũng xem như là có chút hiểu biết nho nhỏ.
Rượu mà sơn trang chuẩn bị mang tới phòng của bọn họ, mặc dù số lượng ít ỏi, không nhiều. Nhưng lại là loại rượu thượng đẳng, vạn kim khó cầu.
Tên gọi Động Đĩnh Xuân Sắc. Nghe nói là dùng đủ ngàn vạn loại thảo dược ủ thành, pha với băng phách ngàn năm. Một giọt nhỏ, cũng có thể khiến tu sĩ linh khí phong bế, say quên lối về.
Dạ Minh vẫn còn tương đối khắc sâu, trên đại điển sắc phong trở thành đệ tử chân truyền của Quân Du Ninh, là loại tràng cảnh thế nào.
Thiếu niên mười ba tuổi, dung mạo thanh lãnh như búp bê sứ, mặt không đỏ, hơi không gấp, yên lặng ngồi yên trước bàn dài, tựa như quân vương bễ nghễ thiên hạ. Mà xung quanh, lại là vô số