Cảm nhận thân thể của người trong lòng run lên từng đợt. Quân Du Ninh liền ôn tồn đặt lên đỉnh đầu y một nụ hôn. Nhưng rất nhanh, đợi khi nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của y, toàn thân hắn liền đã cứng đờ.
"Hức...sư tỷ...sư tỷ..." Trong lúc đầu óc mông lung, tựa như con thuyền lênh đênh trên biển lớn. Dạ Minh liền vô thức gọi ra cái tên làm mình cảm thấy an tâm nhất.
Nhưng đồng thời, lại chẳng khác gì dao đâm vào tim Quân Du Ninh.
Ái nhân ở dưới thân mình lại gọi tên người khác, đó là một loại trải nghiệm như thế nào? Khẳng định là sẽ chẳng thể nào tốt đẹp cho được...
Thậm chí, ngay cả đoàn hỏa nhiệt ở trong lòng cũng đều bị dập tắt không còn gì.
Nhìn người đầy mặt nước mắt ở trong lòng, không ngừng mê sảng gọi tên sư tỷ. Quân Du Ninh chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, rốt cuộc cũng không thể nào tiếp tục hạ thủ được nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng khóc, ta mang ngươi về." Ngón tay lau đi nước mắt của y. Nóng bỏng vươn nơi đầu ngón tay, tựa như lửa cháy bắt đầu thiêu đốt tâm can Quân Du Ninh.
Hắn giúp y thu thập thân thể hỗn loạn một chút, liền khom lưng đem y ôm lên, mở cửa rời khỏi phòng.
----------------------------
"A! Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!!!" Đem đầu vò thành ổ gà, Dạ Minh liền dùng ánh mắt sinh không luyến tiếc nhìn chằm chằm nóc nhà.
Rượu quá mạnh, khiến hôm nay tỉnh dậy, đầu của y gần như là đau đến sắp nứt ra. Ký ức sau khi uống rượu vào cũng đều đã tan biến không còn một mống. Thậm chí, ngay cả việc tại sao mình lại trở về phòng được cũng đều không nhớ.
Lúc này, y chỉ cảm thấy môi có chút sưng. Đặc biệt là ngực còn ẩn ẩn đau đớn. Không biết là do đâu.
Rốt cuộc, biết nằm mãi cũng không phải là cách. Dù có vắt óc cũng sẽ nghĩ không ra. Dạ Minh liền quyết định đi hỏi thẳng đương sự đã uống rượu chung với mình - Quân Du Ninh.
"Sư đệ...Cái đó..." Cười khan vài tiếng, Dạ Minh liền có chút ấp úng hỏi :"Đêm qua ta...có gây phiền phức gì cho ngươi không?"
Nghe y hỏi, Quân Du Ninh liền nhắm mắt, tiếp tục thưởng trà trong sân nhỏ, một bộ dáng không nghe không thấy.
"....................."
"Chẳng lẽ...ta đã làm gì khiến ngươi không vui rồi à?" Cảm thấy khả năng này có chút cao, Dạ Minh liền tiếp tục e dè truy vấn.
Y không hỏi thì thôi, vừa hỏi, liền khiến Quân Du Ninh nhớ tới chuyện tối qua. Ngay tức khắc liền xụ mặt, từ trong kẽ răng nghẹn ra một chữ :"Không."
Dạ Minh :..................
Muốn người khác tin tưởng, trước hết cũng dẹp cái nét mặt đang không vui, đừng chọc ta đó đi đi a. Biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi hay không?
Ngay khi Dạ Minh nghẹn lời, muốn trực tiếp bật lại. Thì lúc này, ngoài cửa viện liền đã truyền tới tiếng gọi của Lâm Thần. Theo sau đó, thân ảnh mặc nguyệt sắc đoản bào của hắn cũng đã xuất hiện :"A Minh!"
Khóe môi vẫn còn đang co rút vì lời nói của Quân Du Ninh lập tức buông xuống. Thần tình trên mặt Dạ Minh trong nháy mắt liền lạnh hơn nửa. Thái độ chuyển biến nhanh đến không ngờ.
"Ài, tối qua ta vốn định tới tìm ngươi uống