Trong lúc hoảng loạn đảo mắt, Dạ Minh lúc này mới chú ý tới ở bên cạnh băng ghế của mình, cư nhiên lại đặt một bát đồ vật gì đó sền sệt, đục ngầu. Tựa như chính là...hồ nhão dùng để dán giấy?
Cho nên...
Nghĩ tới thảm trạng của mình, Dạ Minh liền vội vã dùng hai tay vịn lấy băng ghế, muốn trợ lực tách mông ra khỏi nó.
Chỉ là, không có tác dụng.
Có chút gấp rút nâng mông, trong lúc hối hả dùng sức. Toẹt một tiếng, âm thanh không tính là lớn, nhưng trong nháy mắt liền kích thích tới não bộ của Dạ Minh.
Nhất là khi mông còn có chút mát mát, phảng phất bị gió lùa vào. Dạ Minh ngay lập tức liền biến sắc mặt, vội vàng ngồi trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y láo liên nhìn xem xung quanh. Người qua kẻ lại vẫn nô nức như thoi. Thậm chí, ở bờ sông phía sau lưng y, còn có vài người đang ngồi câu cá.
Nhìn thấy không có ai lộ ra phản ứng gì kỳ quái, thần sắc căng cứng của Dạ Minh mới chậm rãi hòa hoãn xuống. Còn may còn may, không bị người nhìn thấy.
Dạ Minh nhích lại nhích, cảm quan không giống bình thường. Muốn đứng dậy nhưng lại không dám.
Bởi vì mấy lớp vải ở sau mông của y lúc này, cư nhiên đã dính chặt vào trên băng ghế, triệt để cùng quần của y chia cắt.
Nếu bây giờ y đứng dậy, thì nhất định sẽ phơi mông cho bàng dân thiên hạ xem a!
"A Minh, đệ làm sao vậy? Sao lại ngồi một mình ở đây?"
Nghe thấy giọng nói yêu kiều của An Sơ Vũ, mi mắt của Dạ Minh liền khẽ nhảy một chút. Ngay lập tức sửa lại tư thế ngồi, cười gượng nói :"Ha ha, ta muốn ngồi hóng mát một chút mà thôi."
Cho nên, sư tỷ, ngươi mau đi vào trong đi...
Không biết được nỗi khổ tâm của Dạ Minh, An Sơ Vũ liền tự nhiên ngồi vào bên cạnh y. Đương nhiên, nàng cũng không có bất cẩn như y. Trước khi ngồi xuống phải cẩn thận phủi bụi trên ghế, sau đó mới vén vạt áo ngồi xuống.
"Vậy sao? Đệ muốn ăn hoa quả sao? Ta vừa mua đây." Cười nói, An Sơ Vũ liền từ trong giỏ lựa một quả táo xanh mọng nước đưa cho Dạ Minh.
Thời khắc này, dù đã không còn tâm tình ăn. Nhưng Dạ Minh không thể không gượng cười, nhận lấy quả táo. Đầu óc xoay chuyển không ngừng, rốt cuộc cũng tìm ra cách đuổi An Sơ Vũ đi.
Y cắn lên quả táo một miếng, sau khi nhai, mặc dù không phải là quá ngọt, nhưng vẫn làm ra vẻ nhắc khéo :"Táo thật ngọt! Sư tỷ này, ta nghe nói tam sư đệ rất thích ăn táo a. Ngươi mau mang vào cho hắn đi."
Cảm giác đích thân đem người trong lòng đẩy đến cho người khác, mặc dù đau, nhưng vẫn tốt hơn bị người trong lòng nhìn thấy mông, đem bản thân xem thành biến thái a!
"Vậy sao? Vậy ta đi trước, đệ cứ ngồi đây đi. Nhưng nhớ cho rõ, đừng có ngồi quá lâu, cẩn thận bị cảm lạnh." Quả nhiên, vừa nhắc tới Quân Du Ninh, An Sơ Vũ ngay lập tức liền mất đi hứng thú với Dạ Minh, nhanh chóng phủi phủi vạt áo