-----Quyển 2 : Bí Mật Tiền Kiếp.
Vừa về tới cửa liền đã gặp phải tràng cảnh thế này, Liễu Chính nhất thời liền có phần không ngờ. Đến tận khi Dạ Minh tựa như một làn gió thoáng qua, trốn ở sau lưng của mình, ông mới kịp phản ứng lại.
"Sư tôn, mau cứu ta! Nếu ngài về chậm một chút nữa, e là không thể gặp lại đồ nhi bảo bối của mình được rồi." Dạ Minh vịn lấy bả vai Liễu Chính, một bên len lén thò đầu ra nhìn Quân Du Ninh, một bên lại đáng thương hề hề nói.
Lúc này, Quân Du Ninh cũng đáp xuống trước mặt Liễu Chính, nộ khí trên người vẫn còn chưa nguôi ngoai. Liếc nhìn Dạ Minh ác nhân cáo trạng trước, mặc dù không vui, nhưng hắn vẫn là đem kiếm thu lại, hướng Liễu Chính thỉnh an :"Tham kiến sư tôn."
"Ừ, Du Ninh, hai người các ngươi là đang..." Liễu Chính đưa mắt nhìn cả hai, liền lấy thân phận trưởng bối ra dò hỏi.
"Sư tôn, hắn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không để Dạ Minh đáp lời, Liễu Chính liền đã nâng tay cắt đứt lời y :"Vi sư đang hỏi Du Ninh, không hỏi ngươi."
Nghe lời của tiểu tử này, có khác gì tin tưởng heo mẹ biết leo cây đâu?
Có được sự cho phép của Liễu Chính cùng ánh mắt lấp lánh khẩn cầu của Dạ Minh, Quân Du Ninh vẫn là lãnh tâm lãnh tình đem đầu đuôi sự việc, bao gồm cả tội trạng Dạ Minh vừa làm đều kể hết ra.
Mà ở bên cạnh, Dạ Minh cũng không ngừng chen miệng vào, nói rõ mục đích bản thân đến là vì muốn trả y phục lại cho hắn, mọi chuyện xảy ra đều là vô ý.
Sau khi nghe xong, Liễu Chính nhất thời liền rất muốn quay lại gõ lên đầu Dạ Minh một cái. Để xem y còn dám gây chuyện nữa hay không.
Không biết Quân Du Ninh có bệnh sạch sẽ nặng thế nào sao? Đem phòng của hắn xáo trộn, còn để hắn tận mắt chứng kiến bản thân phun nước bọt lung tung khắp nơi trong phòng hắn. Hắn không nổi giận mới là lạ!
Mặc dù tiếc hận rèn sắt không thành thép, nhưng Liễu Chính hiển nhiên vẫn là lựa chọn bảo hộ Dạ Minh. Đứng ra bình ổn :"Du Ninh, ngươi trước bình tĩnh lại. Chuyện này xác thực là lỗi của A Minh..."
"...nhưng ngươi cũng nghe thấy rồi đó, y cũng không phải là cố ý. Chi bằng hòa khí sinh tài, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ngươi đừng chấp nhất với y nữa."
"Trước hết liền ở tạm trên chủ phong đi. Vi sư sẽ phái A Minh cùng Sơ Vũ đi dọn dẹp, xây lại Thính Phong Các mới cho ngươi." Nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng lòng Liễu Chính lại đang không ngừng nhỏ máu.
Sửa sang lại như vậy, đều là tiền cả a!
Muốn ông không đau làm sao được!
Không có thói quen nuốt uất ức vào lòng, Liễu Chính liền quay lại, vỗ lên ót Dạ Minh một cái, trừng y mắng :"Còn không mau đi xin lỗi sư đệ của ngươi? Mao xí của tông môn cả tuần này, ngươi liền phụ trách quét dọn cho vi sư!"
"Sư tôn..." Vốn muốn kháng nghị, song, bị Liễu Chính dùng ánh mắt đe doạ, Dạ Minh vẫn là rụt rụt cổ, tiến về trước hướng Quân Du Ninh khom lưng :"Sư đệ, ta xin lỗi."
"Hừ." Lạnh lùng phất tay, Quân Du Ninh liền mang theo một thân hàn ý rời đi. Xem như