Lúc này, ở bên trong chủ điện của Ngự Kiếm Tông, Liễu Chính là đang ngồi trên ghế chủ vị, cùng một mỹ nữ cười cười nói nói.
Mỹ nữ này từ dung mạo đến xem cũng chỉ khoảng đôi mươi. Trên người mặc một thân bạch y phiêu diêu có thêu họa tiết bạch hạc, tóc vấn cao, đỉnh đầu cài ngọc quan quý khí, hai đầu trâm cài lại quấn lên hai dây lụa trắng, buông xõa ở sau lưng, tăng thêm vài phần tiên khí.
Đây chính là phục sức chuyên dụng của Hoa Ảnh Cung, tông môn duy nhất trên đại lục chỉ nhận nữ đệ tử.
Nhưng nếu đã có thể cùng Liễu Chính bình khởi bình tọa ngồi đàm đạo. Thì thân phận của bà hiển nhiên cũng không phải ai khác, chính là một trong tam đại tông sư đứng đầu thiên hạ, cung chủ Hoa Ảnh Cung - Đoạn Y Trân.
"Liễu huynh, ngươi cảm thấy đề nghị khi nãy của ta như thế nào?" Đàm luận một hồi, Đoạn Y Trân rốt cuộc vẫn là quay trở về với vấn đề này.
Ngồi ở trên cao, Liễu Chính lúc này cũng vuốt râu cười ha hả, tỏ rõ tâm tình của bản thân đang rất tốt :"Đương nhiên là được rồi. Có thể cùng Hoa Ảnh Cung và Đoạn cung chủ đây kết làm thông gia, để hai bên thân càng thêm thân, thì còn gì có thể tốt hơn được nữa chứ?"
Kỳ thực, trong lòng Liễu Chính vẫn là ẩn chứa đôi chút thiên vị. Nếu được, ông hiển nhiên lại càng muốn cưới một nữ tử tài sắc vẹn toàn như Doãn Tuyết cho Dạ Minh hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cố tình, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Ông muốn tác thành cho nhị đồ nhi của mình. Có điều, người ta lại chê bai đồ nhi của ông.
Có một Quân Du Ninh ở phía trước, Dạ Minh căn bản là không lọt nổi mắt xanh của Đoạn Y Trân.
Quả nhiên, nghe thấy Liễu Chính có cùng suy nghĩ với mình, Đoạn Y Trân rốt cuộc cũng không khống chế được ý cười nữa. Mỹ nhan như xuân phong phất qua, đuôi mắt chân mày đều là vẻ thư sướng, vừa lòng.
"Tiểu tử Quân Mặc đó xác thực là kỳ tài ngút trời, vạn dặm mới tìm được một. Cùng nữ nhi của ta quả thật chính là thiên địa tác hợp, trời sinh một đôi bích nhân."
Đây cũng không phải là Đoạn Y Trân tự luyến. Bởi vì nữ nhi của bà, xác thực là hoàn toàn xứng đôi với Quân Du Ninh. Bất kể là học thức, tư chất, tu vi, hay về cả tướng mạo lẫn nhân phẩm. Đây là chuyện mà ai ai cũng biết. Cho nên, bà cũng không cần thiết phải nhún nhường.
"Như vậy, chúng ta liền bắt đầu mời thiên sư đến lựa ngày lành tháng tốt, đồng thời chọn thời gian đem cọc hôn sự này định xuống, thông báo thiên hạ đi."
Thật ra nếu khi nãy Dạ Minh không lựa chọn quay trở về, mà là đi hướng hoa viên của tông môn, thì rất có thể đã gặp được Quân Du Ninh rồi.
Bởi vì sư tôn có lệnh, nên dù muốn hay không, Quân Du Ninh cũng chỉ có thể mang theo Doãn Tuyết đi dạo hoa viên. Đương nhiên, ý đồ thật sự của hai vị trưởng bối là muốn để bọn họ có không gian riêng để bồi dưỡng tình cảm, tìm hiểu lẫn nhau, bọn họ vẫn là hiểu được.
Chỉ là, xuyên suốt đoạn đường, bầu không khí giữa bọn họ lại vô cùng kìm nén. Cả hai đều chỉ gầm mặt đi về trước, không ai nói gì đến ai.
Đương nhiên, ở trong mắt những người khác, mỹ nam sánh đôi mỹ nữ, đơn giản liền là tiên cảnh nhân gian, có thể làm người ta hai mắt lóe sáng.
Rốt cuộc, sau khi đi vào trong một dãy hòn giả sơn đặt san sát, phủ đầy rong rêu cùng vết tích thời gian, Doãn Tuyết vẫn là không nhịn được mở miệng đánh vỡ trầm mặc :"Quân công tử, tiểu nữ đã làm gì khiến ngươi chán ghét sao?"
Bước chân không loạn, cũng không có ý định dừng lại. Dù trong lòng không muốn, nhưng Quân