"Tại sao lại như vậy chứ?" An Sơ Vũ nhướng mi, tựa hồ là cũng đang khó hiểu với quyết định của Liễu Chính.
"Ài, ta cũng không biết nữa." Vò đầu, Dạ Minh liền nghi hoặc dời đi sự chú ý của bản thân, hòng làm giảm nghẹn khuất :"Sư tỷ, trễ như vậy rồi, ngươi còn tới đây làm gì chứ?"
"Ta đến đem thức ăn khuya cho tam sư đệ. Hắn tâm cao khí ngạo, bị cấm túc như vậy, trong lòng khẳng định là không vui."
Dạ Minh :.....................
Được rồi, y sai, y không nên hỏi một vấn đề tự tìm khó chịu như vậy.
"Thức ăn còn nóng, ta đem vào trong đây. Đệ ở đây đợi thêm một lát đi, một lát nữa trở ra ta sẽ cùng đệ đi một chuyến tìm sư tôn, cầu xin ông cho phép đệ đi gặp tam sư đệ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn An Sơ Vũ trên mặt tràn đầy sốt sắng, ánh mắt không ngừng liếc nhìn giỏ đựng thức ăn trong tay mình, Dạ Minh liền không khỏi thất vọng thở dài, cố gượng cười nói :"Vậy sư tỷ mau vào trong đi, đừng để thức ăn nguội, ta ở đây đợi ngươi."
"Được, vậy ta đi đây." Tiếu diện như hoa, An Sơ Vũ liền cầm lấy hộp gỗ đi vào trong Thiên Tự Đài dưới sự chú ý của Dạ Minh cùng hai vị trưởng lão khác.
Thiên Tự Đài là nơi ở của thủ tịch đệ tử. Đồng thời cũng là nơi dùng để trách phạt, cấm túc những đệ tử phạm phải lỗi lầm.
Mà Quân Du Ninh vừa vặn cũng vừa là thủ tịch đệ tử, vừa là đệ tử mang tội.
Lúc An Sơ Vũ bước vào, Quân Du Ninh cũng đang ngồi trong sương phòng chép tông quy. Trên vô số giấy trắng trải đầy phòng, chính là từng dòng chữ đoan chính, chỉnh tề. Chứng tỏ chủ nhân chữ viết chưa từng xao nản một giây một phút nào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Quân Du Ninh liền cau mày, đối với hành động tự tiện của An Sơ Vũ cảm thấy rất khó chịu. Cho nên, ngữ khí cũng không được tốt lắm :"Ngươi lại tới làm gì?"
"Sư đệ, ngươi đừng lạnh lùng với ta như vậy. Ta cũng chỉ là sợ ngươi một mình cô đơn...cho nên mới..." An Sơ Vũ tựa như con thỏ nhỏ bị chấn kinh, nước mắt lưng tròng giải thích.
Nhưng đồng thời, nàng vẫn không chút chậm trễ đem hộp đựng thức ăn đặt lên trên bàn.
Liếc nhìn một cái, Quân Du Ninh liền đã lập tức thu hồi tầm mắt, đem bút lông trong tay đặt xuống, mặt trầm như nước hạ lệnh tiễn khách :"Không cần. Ngươi đi đi."
Nhìn Quân Du Ninh đứng dậy, đưa lưng về phía mình, trong mắt dâng lên không cam lòng, cùng một chút phấn khích khi mưu kế đạt thành, An Sơ Vũ liền không chút báo trước, đột ngột nhào tới, từ phía sau ôm chầm lấy bóng lưng vĩ ngạn của đối phương.
Không kịp phòng ngừa bị tập kích, cảm nhận thân thể mềm mại của đối phương đang dán chặt vào người mình, sắc mặt Quân Du Ninh trong nháy mắt liền tái xanh, đè nén giận dữ đạo :"Ngươi làm gì. Mau buông tay."
"Không, ta không buông." Tựa như đã hạ quyết tâm hôm nay nếu không hướng Quân Du Ninh thổ lộ liền sẽ không đi. An Sơ Vũ liền lắc đầu nguầy nguậy, vừa nói, lại vừa đưa tay nhanh chóng giải khai y phục trên người mình.
"Sư đệ, ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi. Van xin ngươi ngàn vạn đừng từ chối ta..."
Từng tầng lại từng tầng y phục bị cởi ra. Rất nhanh, trên người An Sơ Vũ cũng chỉ còn