Đương nhiên, đôi lúc cũng sẽ xuất hiện một số ngoại lệ. Tỷ như kẻ đó tu luyện cấm thuật gì đó, hoặc pháp bảo chứa đại lượng công đức, có thể che trời giấu đất, phi thiên độn địa.
Giúp người sử dụng dù thề độc cũng có thể giảm trừ trừng phạt.
Kiếp trước, khi bị buộc tội, Dạ Minh hiển nhiên cũng đã từng hướng trời cao thề qua. Nhưng kết quả, không có người tin không nói, mà còn bị hoài nghi là tà ma ngoại đạo tu luyện cấm thuật, phía sau có ma tộc chống đỡ.
Vết nhơ trên người không những không rửa sạch, trái lại, lại càng lún càng sâu.
Lúc này, sau khi thệ nguyện của Quân Du Ninh rơi xuống, xung quanh đã lạnh ngắt như tờ.
Không giống với trường hợp của Dạ Minh, không một người tin tưởng, chỉ xem là hoa ngôn xảo ngữ hòng trốn tội. Những người ở đây, chín thành mười đều tin tưởng được nhân cách của Quân Du Ninh.
Cho nên, rất nhanh, đầu mâu liền bắt đầu chỉa về phía An Sơ Vũ, khiến sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy trắng, tựa như chim nhỏ nép vào người Dạ Minh :"Hức...A Minh..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy ánh mắt hồ nghi không mấy thân thiện của đám người, môi mỏng mấp máy, Dạ Minh liền giận tím mặt gầm lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
"Quân Mặc, ngươi chẳng lẽ muốn để sư tỷ của ta một mình chịu tội sao, ngươi có còn là nam nhân không?!!"
Cho nên?
Y muốn để hắn thay nàng gánh vác ô danh? Thay nữ nhân đê tiện này chịu đựng sỉ vả sao?
Y rốt cuộc xem hắn là gì? Ở trong lòng y, hắn rốt cuộc lại là gì?
Là sư huynh đệ đồng môn? Hay chỉ là một người thuộc tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Không biết bản thân đã tạo ra bao nhiêu tổn thương cho Quân Du Ninh, Dạ Minh vừa dứt lời, liền đã lập tức quay sang gọi Liễu Chính :"Sư tôn..."
Một bên là nhị đồ đệ bản thân một tay dưỡng dục, cùng đại đồ đệ mềm yếu đáng thương. Một bên lại là đồ đệ chính mình vừa lòng nhất, Liễu Chính nhất thời liền không biết nên phân xử thế nào.
Nhưng rốt cuộc, mất một lúc suy nghĩ, bên nặng bên nhẹ ông vẫn là phân ra được. Nhất là khi bản thân còn đang có chút bất mãn với Quân Du Ninh vì lời nói hôm trước của hắn.
----------------------------
"Du Ninh, trong khoảng thời gian vi sư rời tông, ngươi đã xử lý chuyện trong tông rất tốt. Vi sư thấy ngươi giống như có tâm sự, chi bằng cứ nói thẳng, vi sư sẽ tận lực giúp ngươi phân ưu."
Lật xem chính vụ trong tay, Liễu Chính liền nâng mắt, không chút keo kiệt tán thưởng Quân Du Ninh. Đồng thời cũng từ trong nhãn thần của hắn phán đoán được một chút ý nghĩ.
"Đa tạ sư tôn khen ngợi." Cũng không vì được khen ngợi mà kiêu ngạo, Quân Du Ninh liền chắp tay, khẽ cúi đầu. Từng lọn tóc rũ xuống, đem gương mặt day dứt suy tư, tựa như muốn nói lại thôi của hắn che phủ.
Không gấp gáp hối thúc, Liễu Chính liền bắt đầu chú ý vào sổ sách trong tay. Đến tận hơn nửa khắc sau, tựa như đã hoàn thành đấu tranh tư tưởng, tam đồ đệ trước mặt rốt cuộc mới chịu hướng ông giải bày nỗi lòng.
Nhưng lời hắn nói ra, lại khiến bàn tay ông không khỏi run lên. Kém chút liền đem tờ giấy