Lúc này, cảm nhận được một tia ấm áp xen lẫn với thấp thỏm lo âu, Dạ Minh gần như không kịp nghĩ ngợi liền gọi ra cái tên khiến mình an tâm nhất kia.
Chỉ là lúc này, thân thể của người kia lại khẽ cứng lại một chút. Đem y buông ra, chậm rãi đứng dậy.
Đối phương không nói lời nào, chỉ đứng ở bên quan sát mình, trong nháy mắt liền làm Dạ Minh kinh hoảng không thôi. Vội vã bắt lấy vạt áo, khiếp nhược kinh hô :"Sư tỷ, là ngươi có đúng không? Sư tỷ...ngươi nói gì đi mà...đừng làm ta sợ..."
Mặc cho Dạ Minh có níu kéo, sư tỷ vẫn là từng chút một lùi lại, tà áo trơn trượt cũng từ từ rơi ra khỏi tay y. Bước chân đối phương nâng lên, rốt cuộc vẫn là xoay người, tựa như muốn rời khỏi.
Nhận thấy dự định của nàng, Dạ Minh ngay tức khắc liền bị sợ hãi chôn vùi, không kịp nghĩ ngợi liền nức nở van xin.
"Sư tỷ, làm ơn, đừng bỏ rơi ta mà...Trên thế gian này ta cũng chỉ còn lại một mình ngươi thôi. Nếu ngươi cũng bỏ rơi ta, ta nhất định sẽ không thiết sống nữa...sư tỷ...van cầu ngươi..."
Dạ Minh gần như là khóc đến ngất đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y chính là vậy, tựa như một đứa trẻ, thích khóc liền khóc, thích cười liền cười, rất dễ xúc động, lại không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Cho đến khi y tỉnh lại, sư tỷ cũng đã hứa sẽ không rời đi. Nhưng đồng thời, nàng cũng cho y biết, cổ họng của bản thân bị thương, e rằng từ nay về sau không thể trò chuyện với y được nữa. Chỉ có thể dùng bút lông viết chữ trên tay y, để y qua đó mà suy tưởng.
----------------------------
Hai mắt mông lung, Dạ Minh chỉ cảm thấy hai chân nặng trĩu như đổ chì. Cả thế giới gần như đều sụp đổ.
Dù muốn tự lừa mình dối người. Thì thâm tâm vẫn như cũ không thể vượt qua được một lằn ranh đó.
Y ngốc. Y không hiểu được tình cảm.
Nhưng y lại không ngu.
Đôi khi, y cũng đã từng hoài nghi qua, tìm thấy một số điểm đáng ngờ. Nhưng quan trọng nhất là, bản thân lại không nguyện ý đi tin tưởng.
Tiên đan của y, đã không đưa đúng người cần dùng...
Chỉ là, y nghĩ mãi vẫn không thông. Khi đó, sư tỷ vì sao lại không nói ra lời thật, không giải thích cho y biết. Trái lại, còn im lặng đón hùa, lừa dối y?
Còn có kẻ đó...hắn rốt cục là vì cái gì...tại sao lại yên lặng làm nhiều chuyện cho y như vậy. Thậm chí còn cam chịu nấp dưới cái bóng của một người khác suốt mấy mươi năm?
Y không hiểu, thật sự không hiểu.
Thế giới này, rốt cuộc là đang làm gì? Tại sao vạn vật tựa hồ đều đang nhắm vào y? Y chỉ muốn sống một cuộc sống vô ưu, làm một người bình thường mà thôi.
Y không muốn xung quanh mình nơi nơi đều là đầy rẫy cạm bẫy, âm mưu cùng dối trá.
Toàn thân như bị móc sạch, Dạ Minh chỉ như một cái xác không hồn, bắt đầu không có mục đích đi lại trên đường lớn. Dọc đường còn va phải không ít người, bị đối phương chửi ầm lên.
Y cứ đi mãi, thậm chí đã rời khỏi khuôn viên Ngự Kiếm Tông từ lúc nào cũng không hay.
Tốc độ dưới chân càng ngày càng nhanh, lướt qua trên mái