Phòng thượng hạng ở khách trạm không tính là nhiều, cũng chỉ vẻn vẹn có ba phòng.
Khi nãy, lúc đi ngang qua căn phòng đầu tiên, Quân Du Ninh cũng đã thử dùng thần thức thăm dò vào trong. Có thể xác định, gian phòng này là trống, không có người ở.
Phòng của cả hai là nằm sát vách nhau, ở cuối cùng của dãy lầu, trang hoàng cũng giống nhau như đúc, vô cùng rộng rãi, không kém phòng ở của Quân Du Ninh ở Ngự Kiếm Tông là bao. Hiệu suất của bọn họ vẫn rất nhanh, không hỗ là quán trọ lớn. Chưa tới nửa khắc, phòng của Dạ Minh và Quân Du Ninh liền đã bị gõ vang. Một dãy nô bộc cũng nối đuôi nhau, nhanh tay nhanh chân đem nước nóng mang vào trong.
"Chậm một chút, coi chừng đổ!" Âm thanh huyên náo, dè chừng của đám nô bộc này mặc dù lớn, nhưng lại không hề truyền ra ngoài. Chứng tỏ cho một việc, phòng trọ ở đây, cách âm vẫn rất tốt.
Quân Du Ninh ngồi xếp bằng trên giường, trên người đã đổi một thân y phục mới, mặc dù vẫn là màu trắng, nhưng hoa văn ở cổ áo cũng đã thay đổi, là một đóa hoa mai nhỏ.
Nửa khắc sau, một tiếng gõ cửa đã phá vỡ tĩnh lặng ở đây. Nghe thấy âm thanh này, chờ đợi đã lâu, Quân Du Ninh liền mở mắt, từ trong tư thế nhập định tỉnh dậy. Nhanh chóng bước đến, không chút chậm trễ mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa phòng còn mới, nên khi mở ra, cũng không hề vang lên tiếng ken két chói tai.
Quân Du Ninh từ trên cao nhìn xuống, ánh vào mắt liền là dung nhan của người mà chính mình thương nhớ.
Bây giờ, y đang đứng cách hắn chưa đến năm tấc, mùi bồ kết trên người, gần như là đang quanh quẩn trong chóp mũi của hắn.
Y vừa tắm xong, trên tóc cùng thân thể vẫn còn vương chút hơi nước ẩm nóng. Trên người chỉ mặc một lớp trung y mỏng như cánh ve, khiến hắn gần như có thể đem toàn bộ dáng người mượt mà của y thu vào mắt.
Hầu kết lăn lộn, nhìn gương mặt Dạ Minh đỏ bừng, co đầu rụt cổ không dám nhìn mình, Quân Du Ninh liền nghiêng người tránh sang một bên, để y tiến vào :"Vào đi."
Không hề chậm trễ, Dạ Minh liền nâng bước vào trong, tựa như sợ hãi bị người nhìn thấy. Nhưng lúc Quân Du Ninh ở phía sau khép cửa lại, lại dọa y nhảy dựng một cái.
Cảm thấy phản ứng của mình có hơi thái quá, y liền nắm chặt nắm tay, có chút luống cuống tay chân vội vã giải thích, sợ làm hắn hiểu lầm.
"Ta...ta chỉ là...quá căng thẳng...cho nên mới..."
"Không sao."
Đỉnh đầu truyền tới tiếng nói tràn đầy cưng chiều của nam nhân, sắc mặt Dạ Minh liền càng thêm đỏ. Nhất thời không biết nên làm thế nào.
Bộ dạng ngượng ngùng như tiểu tức phụ này của y, phối hợp với y phục nửa che nửa đậy kia, trong nháy mắt liền khiến song đồng của Quân Du Ninh dâng lên hai ngọn lửa.
Cùng là nam nhân, nên Dạ Minh ngay tức khắc liền hiểu được ý vị bên trong ánh mắt của hắn là gì. Nhưng cũng vì thế, y mới dâng lên xúc động muốn tìm một chỗ chui vào.
Giống như Quân Du Ninh đã từng suy đoán, y là một người rất dễ ngượng ngùng. Bình thường nói rất hay, nhưng đến khi làm thật, thì lại bắt đầu nhận túng.
"Muốn uống chút rượu sao?"
Nghe thấy câu hỏi của hắn, Dạ Minh liền