Đối với sự xuất hiện của đám người Thiên Không thần quân, Dạ Minh xác thực là vẫn có chút bất ngờ.
Bởi vì kiếp trước, lúc bọn họ buộc tội y, đại hôn của Quân Du Ninh và Doãn Tuyết đã sớm vượt qua hơn nửa tháng. Cũng không phải là ngày hôm nay.
Trong lúc Dạ Minh lâm vào hồi ức, Thiên Không đã hướng người phía sau nâng tay, trầm giọng hạ lệnh :"Đem vật chứng ra đây."
Dưới ánh mắt chăm chú của đám người, Thục Trung Kiếm chủ liền tiến tới, xòe bàn tay ra phía trước. Ngay tức khắc, trong lòng bàn tay lão ta liền xuất hiện một viên đá sáng bóng, tỏa ra lục sắc hào quang.
"Lưu Ảnh Thạch?" Vật này vừa xuất hiện, lập tức liền có người nhận ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như tên gọi, Lưu Ảnh Thạch là một bảo bối có thể ghi lại hình ảnh đã từng xảy ra, thường được dùng để truyền thừa y bát. Thuộc về vật phẩm tiêu hao, chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa còn vô cùng quý hiếm.
Nhìn thấy biểu tình của những người ở đây, Thiên Không vẫn chỉ lạnh mặt, tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh :"Vân Thành, đem đồ vật bên trong phóng xuất."
Vân Thành, liền chính là tục danh của Thục Trung Kiếm chủ.
Lúc này, theo thanh âm của Thiên Không vừa dứt, Lưu Ảnh Thạch trong tay Vân Thành liền lập tức lóe lên tia sáng. Ngay sau đó, một loại thiên địa linh khí tương đương kỳ lạ liền ở giữa không trung hình thành, tạo ra một đợt hư ảnh. Tựa như sương mù, mờ ảo không cố định.
Chỉ thấy, khung cảnh bên trong ảo ảnh rất âm u, tựa như là ở giữa đêm đen. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn như cũ không thể làm khó được chúng tu sĩ ở đây.
Bối cảnh là ở bên cạnh một gian lương đình, vị trí của người cầm Lưu Ảnh Thạch, tựa hồ là ở dưới hồ sen.
Đối phương đang trốn tránh gì đó, cánh tay cũng run lên cầm cập, khiến hình ảnh lắc lư qua lại không ngừng, làm người xem có chút choáng đầu.
Phối hợp với ánh sáng thiếu thốn, chất lượng hình ảnh trong nháy mắt liền bị hạ thấp khôn cùng.
Cũng không để mọi người đợi quá lâu, cảnh tượng bên trên, rốt cuộc cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Một thân ảnh từ bên trong đường nhỏ đi ra, trên người khoác một chiếc áo choàng đen, đem đầu tóc cùng y phục đều giấu ở bên trong.
Trong tay kéo lê lấy thi thể của một người, tựa như lôi kéo một bao cát, từng bước một tiến về trước. Lờ mờ còn có thể nhìn thấy, cả hai tay cùng y phục trên người của đối phương, tất cả cũng đều là máu.
Kẻ này vừa xuất hiện, ảo ảnh bên trên Lưu Ảnh Thạch liền bắt đầu rung lắc dữ dội hơn.
Không biết có phải là cảm ứng được gì hay không. Hắc y nhân liền hơi ngừng lại bước chân, cuối cùng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào người lén lút ghi lại tràng cảnh này.
Một khắc này, những người ở đây đều theo bản năng thít chặt tim. Có cảm giác như đối phương đang xuyên qua Lưu Ảnh Thạch, nhìn về phía bản thân mình. Đồng thời, cũng thay chủ nhân Lưu Ảnh Thạch toát mồ hôi lạnh.
Nhưng cũng nhờ có cái ngẩng đầu nhìn thẳng này, bọn họ mới có thể nhìn thấy được dung mạo của đối