Nghe thấy Dạ Minh gọi, Quân Du Ninh gần như không cần suy nghĩ liền đã vô thức cất bước đi tới.
Khoảng cách giữa cả hai ngày càng thu hẹp. Thời khắc Quân Du Ninh chỉ còn cách chính mình chưa đến một cánh tay, Dạ Minh liền đã đột ngột làm ra động tác nằm ngoài dự đoán của chúng nhân ở đây.
Đó chính là dùng sức ghì mạnh tay của Quân Du Ninh, đem hắn kéo đến trước mặt. Ngay sau đó, trong tay phải cũng đã nhiều ra một thanh đoản đao, trực diện kề vào cổ hắn.
"Để ta ra ngoài, nếu không, ta giết hắn."
Lưỡi đao sắc bén, mang theo lãnh ý dán vào trên cổ, thần sắc lãnh tình trên mặt Quân Du Ninh rốt cục cũng không thể giữ được nữa. Thấp giọng lẩm bẩm một tiếng :"Ca..."
"Im miệng, cẩn thận ta cắt đứt cổ ngươi." Trong mắt lóe lên hung quang, giây phút này, Dạ Minh đã không còn che giấu sát khí trên người mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sát khí phô thiên cái địa, đem thân ảnh của Dạ Minh như biến thành một cái sát thần. Khiến những người ở đây tin tưởng, y sẽ thật sự có thể hạ thủ giết chết Quân Du Ninh.
"Không muốn hắn tại chỗ máu văng ba thước, liền để ta rời khỏi đây! Hơn nữa, trong vòng một ngày, không được đối với ta áp dụng lùng bắt."
Động tĩnh đều đã lớn đến như vậy, ngay cả tân lang đều bị biến thành con tin, Doãn Tuyết cũng không có khả năng tiếp tục đứng ở bên ngoài nữa.
Cho nên, nàng liền đem khăn voan trên đỉnh đầu kéo xuống, lộ ra dung nhan mỹ lệ như thiên tiên trên cửu trọng cung. Chỉ là, thời khắc này, đã không còn người có tâm trạng đến thưởng thức mỹ cảnh dường này.
"Mau thả hắn ra!" Mặc dù không biết tình hình thực tế ra sao, nhưng Doãn Tuyết vẫn đi theo sáo lộ đến diễn. Gương mặt đều che kín vẻ kinh sợ.
Ánh mắt híp lại thành một đường thẳng, không chút phân tâm cảnh giác xung quanh. Dạ Minh liền chầm chậm dời mắt đến trên người Doãn Tuyết, khóe miệng câu lên một nụ cười tàn ác, xen lẫn khinh bỉ :"Ha ha..."
"Muốn ta thả hắn? Được thôi, vậy còn phải xem thần quân lựa chọn thế nào đã. Nhưng ta tin tưởng, thần quân sẽ không tùy tiện hy sinh một vị thiên kiêu như hắn đâu."
Nói xong, Dạ Minh còn bất ngờ vươn đầu lưỡi, ở trước mặt mọi người liếm lấy động mạch của Quân Du Ninh, dùng âm lượng mà tất cả những người ở đây đều có thể nghe thấy được mà nói ra :"Một vị thiên tài bình sinh hiếm thấy, cứ như vậy chết ở trong tay ta, Nhân Giới e là phải tổn thất nặng nề..."
Bọn họ không phải là muốn nhân danh chính nghĩa, đứng trên đỉnh cao đạo đức hay sao?
Được thôi, y cho bọn họ toại nguyện.
Như vậy, thời khắc này, một người vô tội bị vạ lây đang bị y khống chế ở trong tay. Bọn họ sẽ lựa chọn thế nào? Là cứu, vẫn là không cứu?
Kỳ thực, Dạ Minh rất lâu trước kia vốn cũng đã có thể lựa chọn lẩn tránh đợt buộc tội này. Như vậy, tình cảnh của y nhất định sẽ thoải mái, thong dong hơn rất nhiều.
Thế nhưng, y lại không muốn như vậy. Bởi vì nếu y trước thời hạn trốn đi, nhất định liền sẽ rút dây động rừng, làm bọn họ nảy sinh hoài nghi, đề cao cảnh giác.
Mà sống lại thêm một kiếp