--Quyển 3 : Nhảy Múa Trên Lưỡi Đao.
----------------------------------
"Ca ca, kế tiếp chúng ta phải đi đâu?" Hiện tại, Dạ Minh cùng Quân Du Ninh đã rời khỏi chân núi Ngự Kiếm Tông. Đang đứng ở đường phố dẫn vào Lan Lăng Thành.
Nghe thấy câu hỏi của người bên cạnh, Dạ Minh liền trở tay nắm lấy bàn tay đối phương.
Bởi vì lúc này, trên người hắn vẫn còn xuyên hỷ phục của tân lang. Cộng với nhan sắc của hắn còn nghịch thiên đến vậy, ngay tức khắc liền hấp dẫn không ít tầm mắt.
"Trước đi tìm hai con ngựa."
Sau đó, Dạ Minh liền mang theo Quân Du Ninh đi đến mã trường mua hai đầu bảo mã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Do y đã sớm từ chỗ Liễu Chính đòi hỏi không ít ngân lượng, cho nên, sử ra vài ngàn lượng, y vẫn là có thể làm được.
Sau đó, Dạ Minh lại đem Quân Du Ninh kéo đến trong góc vắng. Từ trong giới chỉ lấy ra hai chiếc áo choàng đen, để hắn và bản thân thay vào. Trong nháy mắt liền đem diện mạo che giấu được phần nào.
"Được rồi, kế tiếp ta dạy cho ngươi một loại thuật pháp, tên gọi Liễm Tức Thuật, có thể nhường bản thân thu liễm khí tức, giảm nhẹ sự tồn tại. Ngươi học cho kỹ..."
Đối với khả năng học tập của Quân Du Ninh, Dạ Minh thật sự là một chút hoài nghi cũng không có. Dù sao đối phương là thiên tài hàng thật giá thật.
Nhất là khi Liễm Tức Thuật cũng không phải là thuật pháp cao siêu gì. Chỉ là thiên về hiếm thấy, thích hợp ứng dụng đi phóng hỏa giết người mà thôi.
"Được rồi. Ta mang ngươi đi tìm một vị bằng hữu của ta."
--------------------------------
Tụ Nghĩa Trang.
Lúc này, thời gian đã sắp sửa đến canh ba nửa đêm. Sắc trời bên ngoài đen kịt một màu, tựa như bị nhuộm lên một tầng mực nước, giơ tay không thấy năm ngón.
Phòng của Lâm Thần nằm ở ngoại viện Tụ Nghĩa Trang. Bởi vì hắn luôn biểu hiện với người bên ngoài là một người khiêm nhượng, không để ý vật ngoài thân. Cho nên đã chủ động nhường ra nội viện cho khách khanh đến ở.
Tu sĩ bình thường rất ít khi đi ngủ. Bởi vì tu luyện cũng đã là một loại nghỉ ngơi. Vì vậy, Lâm Thần cũng không ngoại lệ.
Lúc này, gã đang ngồi khoanh chân trên giường, đả tọa. Chỉ là, giống như cảm ứng được gì, gã lại đột ngột mở to mắt, bắt lấy thiết kiếm bên cạnh, trầm giọng quát :"Kẻ nào, ra đi."
Thoại âm của Lâm Thần vừa rơi xuống, cửa phòng liền cạch một tiếng bị đẩy ra. Hai hắc ảnh đồng thời tiến vào, dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Lâm Thần, đem mũ choàng trên đầu kéo xuống.
Vốn đang đề phòng hai kẻ ngoại lai vô thanh vô tức xuất hiện trước cửa phòng của mình này. Song, đợi khi nhìn thấy chân diện mục của đối phương, Lâm Thần lại không khỏi ngưng thần :"A Minh?"
Đúng vậy, Lâm Thần là thật sự không tài nào tưởng tượng được, Dạ Minh lại sẽ xuất hiện ở nơi này.
"Lâm Thần..." Siết chặt nắm tay lẩm bẩm, cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt. Trong mắt Dạ Minh liền chợt lộ ra vô vàn bất an, lập tức chạy tới, hướng gã tố khổ :"Lâm Thần, ta thật sự là bị oan uổng. Ngươi ngàn vạn phải giúp ta."
Không biết có phải ảo giác hay không, khi nghe thấy lời nói của Dạ Minh, thân thể căng thẳng của Lâm Thần mới có chút dịu lại.
Thì ra là tứ cố vô thân, cho nên mới tới đây tìm gã cầu trợ... Như vậy thì dễ làm rồi...
Trong mắt lập lòe tia sáng, trong nháy mắt, thần sắc trên mặt Lâm Thần cũng biến đổi, trở thành lo âu, cũng