Âm thầm rời khỏi Tụ Nghĩa Trang, Dạ Minh liền ở bên đường thuê tới một chiếc xe ngựa, sắp xếp cho Quân Du Ninh ngồi ở trong xe, bản thân lại mặc áo choàng ngồi ở bên ngoài, chịu trách nhiệm của xa phu.
Đối với an bày này của y, Quân Du Ninh không chút do dự liền phản đối không đồng ý :"Để ta thay ngươi đánh xe..."
Y ở bên ngoài đánh xe cả ngày, mà bản thân lại an lành ngồi ở trong xe, Quân Du Ninh nói thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Đối với tính tình của hắn, Dạ Minh làm sao có thể không hiểu được chứ? Khi nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa xe ngựa, không chịu vào trong, y liền lập tức tìm ra biện pháp ứng đối. Hướng về phía hắn ngả ngớn nháy nháy mắt.
"Nương tử ngoan, nghe lời vi phu mau vào trong thùng xe ngồi đi. Đừng phụng phịu nữa. Vi phu làm sao có thể trơ mắt nhìn một mỹ nhân như hoa như ngọc như ngươi ngồi ở bên ngoài được chứ? Lỡ như bàn tay này bị sần lên thì vi phu sẽ đau lòng chết mất."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với nương tử, hai chữ vi phu này của Dạ Minh lại mang đến xung kích nhiều hơn cho Quân Du Ninh. Làm hai tai hắn không nhịn được mà đỏ lên, mặc dù sắc mặt vẫn vô cùng lãnh đạm.
Thấy bộ dạng đáng yêu hiếm thấy này của hắn, Dạ Minh liền biết chiêu này của bản thân đã thành công, thuận đà lấn tới. Giơ tay vỗ mông của hắn một cái, nở nụ cười có điểm tiện khí.
"Vào trong đi, cẩn thận đêm nay vi phu để ngươi không bước xuống giường được."
Bị một loạt động tác này của Dạ Minh làm đơ người, Quân Du Ninh liền mím chặt môi, có chút u oán nhìn y. Nhưng rốt cuộc vẫn là bị sự vô sỉ của y ép đi vào trong.
Thế nhưng, một tia u ám bên trong mắt hắn lúc trước khi hạ mành xe xuống, lại làm cúc hoa Dạ Minh không khỏi siết chặt một chút, có điểm bất an.
Cái đó...y có phải là chơi với lửa rồi không?
Aizz, không chiếm được uy phong ở trên giường, thì cũng chỉ có thể kiếm chút tiện nghi ở trên miệng thôi.
-----------------------------
Xe ngựa nhân lúc trời còn chưa sáng, một đường lao nhanh khỏi thành trì, rẽ vào trong một đầu đường nhỏ đi xuyên qua sơn lâm.
Cả hai tổng cộng đi hơn một ngày trời, từ đêm hôm trước đến đêm hôm sau, dọc đường không ngủ không nghỉ, mới có thể rời khỏi địa giới của Tụ Nghĩa Trang, chỉ còn cách Tây Mạc hơn trăm dặm đường.
Bởi vì Dạ Minh chuyên chọn đường núi vắng vẻ để đi, nên dù lệnh truy nã của y đã được phát ra. Dọc đường cũng không gặp phải trở ngại nào.
Đến khi mặt trời lần nữa xuống