Quân Du Ninh không đáp lời, nên dù muốn hay không, Dạ Minh cũng chỉ có thể nâng chân đi đến phía lôi đài đối diện hắn, làm bộ làm tịch chắp tay :"Sư đệ, lĩnh giáo."
Chỉ vừa mới dứt lời, Dạ Minh liền đã lập tức đạp lên lôi đài, cầm lấy mộc kiếm, chém về phía Quân Du Ninh. Muốn nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, đánh hắn trở tay không kịp.
Hành động này xác thực là có chút tiểu nhân. Nhưng không sao, chỉ cần chiếm được chút thượng phong, y không ngại!
Có điều, Dạ Minh tính toán rất khá, nhưng tốc độ của Quân Du Ninh lại càng nhanh hơn. Trong chớp mắt y tiến công, hắn liền đã nâng kiếm đón đỡ. Rõ ràng là một thanh mộc kiếm, nhưng rơi vào tay hắn lại chẳng khác gì nhuyễn kiếm, tựa như linh xà biến ảo khôn lường.
Mộc kiếm của Quân Du Ninh xẹt qua không trung, dễ dàng né tránh kiếm chiêu của Dạ Minh, đồng thời cũng thông qua đó tìm thấy được sơ hở của y.
Bởi vì cả hai đều không dùng linh lực, chỉ đơn thuần so bì kiếm pháp, nên những đệ tử vây xem đều có thể đem màn so đấu này nhìn được rõ ràng rành mạch.
Nhưng càng vì vậy, bọn họ mới không khỏi sa sút tinh thần, một chút hào hứng cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù chỉ mới tỉ thí chưa tới năm chiêu, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, phần thắng đã hoàn toàn lệch hướng Quân Du Ninh.
Cách biệt quá xa, không tài nào so sánh được.
"Lưu Vân Kiếm Pháp của ngươi luyện quá tệ hại. Ngay cả cảnh giới nhập môn cũng chưa vào..." Một bên so kiếm, một bên, Quân Du Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh chỉ điểm cho Dạ Minh :"Tiếp chiêu."
Quân Du Ninh vừa thông báo một tiếng, ngay tức khắc liền khiến Dạ Minh giật nảy mình. Lập tức nghiêm túc cao độ đi đón kiếm.
Thế nhưng, động tác của y lại quá chậm. Mộc kiếm của Quân Du Ninh lúc này đã lướt qua người y, đem mộc kiếm của y gạt qua một bên.
Ngay khi Dạ Minh ở trong lòng thầm kêu không ổn. Thì hành động kế tiếp của Quân Du Ninh lại khiến y và tất cả mọi người ở đây đều không khỏi sững sờ.
Ba
Thân mộc kiếm của Quân Du Ninh, trực tiếp đánh lên mông Dạ Minh, vang lên một tiếng vang trầm. Theo đó, mông thịt của y cũng liền bị một đòn này làm cho rung lắc.
"Quân Mặc, con mẹ nó, đánh người không đánh mông. Ngươi đang làm cái quái gì vậy!!!"
Trên mông đau rát, Dạ Minh liền lập tức đưa tay xoa mông, giận dữ rống to. Trên mặt lại càng nóng như lửa đốt. Bởi vì y chưa quên, ở bên dưới lôi đài còn có vô số ánh mắt nhìn thấy được tràng cảnh vừa rồi.
Thậm chí lúc này, Dạ Minh cũng không dám nhìn xuống bọn họ.
Chỉ có thể dồn hết hỏa lực vào người kẻ thủ ác này.
"Địch nhân sẽ không cùng ngươi bàn luận việc nên đánh vào đâu." Trái ngược với Dạ Minh bạo nộ, thần thái Quân Du Ninh lúc này vẫn vô cùng điềm nhiên. Phảng phất người vừa dùng kiếm đánh mông Dạ Minh cũng không phải là hắn.
"Nếu ta là địch nhân. Một kiếm vừa rồi cũng đã có thể đem ngươi chém ngang lưng."
Quân Du Ninh vừa nói xong, liền đã học theo Dạ Minh khi nãy, cầm lấy mộc kiếm tiếp tục công kích.
"Khoan đã, này..." Da Minh lập tức kinh hô, nhưng lại không cản nổi thế công của Quân Du Ninh.
Kế tiếp, những đệ tử đang đứng quan sát ở đây, rất nhanh liền được chứng kiến một kỳ cảnh trăm năm có một.
"Cổ tay quá cứng, kiếm xuất không đủ mềm dẻo."
"Kiếm chiêu quá chậm, ngươi đang đợi đối thủ ngủ một giấc sao?"