Quân Du Ninh vội vã dùng y phục lau đi máu mũi. Ánh mắt lại vô tình rơi vào sau cổ của Dạ Minh, ngay sau đó liền không khỏi khựng lại.
Bởi vì ở chỗ da thịt trắng ngần này, cư nhiên lại tồn tại một dãy chữ dùng bút lông viết lên. Mặc dù chữ rất nhỏ, lại còn bị tóc che đậy, nhưng híp mắt lại, Quân Du Ninh vẫn có thể lờ mờ đọc ra được vài chữ. Giống như là...
Hoa phi hoa,
Vụ phi vụ.
Dạ bán lai,
Thiên minh khứ.
.....................
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
( Trích : Hoa phi hoa.)
Bên dưới tựa hồ vẫn còn hai câu thơ nữa. Nhưng lúc này, Dạ Minh đã đưa tay kỳ cọ phần gáy, vừa vặn đem nó che đi.
Nhất thời, lại làm Quân Du Ninh không khỏi trầm ngâm. Tại sao trên cổ y lại tồn tại một bài thơ cổ quái như vậy? Hơn nữa, từ việc mực viết không bị nước cuốn trôi đến xem. Bài thơ này, e rằng chính là dùng Vãn Mặc trong cổ thư ghi lại đến viết.
Vãn Mặc là một loại mực vẽ rất quý giá trong quá khứ, một khi vẽ lên, liền sẽ vĩnh cửu trường tồn. Trừ phi là đem một tầng da lột xuống, nếu không thì đừng hòng thanh trừ.
Nhưng đồng thời, Vãn Mặc cũng đã sớm lưu lạc thiên nhai từ lâu. Thậm chí, đến cả những nhân vật phong vân hàng đầu nhân giới, e là cũng sẽ không tích trữ được bao nhiêu.
Có thể dùng loại mực này viết thành một bài thơ lên trên cổ của Dạ Minh. E rằng, đối phương nếu không phải là lão quái vật ở nhân giới. Thì cũng chỉ có thể là...
Thượng giới tiên nhân, Ma giới ma vật. Hơn nữa còn là đại nhân vật thân phận bất phàm!
Vốn Quân Du Ninh vẫn còn đang suy ngẫm, cảm thấy bản thân tựa hồ đã sắp đoán ra được chút gì. Nhưng cố tình, ông trời lại giống như cố tình muốn cùng hắn đối nghịch.
Bởi vì lúc này, Dạ Minh đã không hiểu thấu giơ tay về phía sau, huơ loạn giống như đang tìm kiếm gì đó. Rất nhanh, hành động kế tiếp của y liền khiến cả hai ngây ra như phỗng.
Khoan đã, tảng đá có nóng bỏng, trơn trượt như vậy sao a?
Trên mặt đều là nước, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, Dạ Minh trong nháy mắt liền quay đầu nhìn lại. Là do y đã nghĩ tới một chuyện, vì sao xúc cảm này lại giống với da thịt của con người đến vậy!!!
Vừa ngoái đầu, Dạ Minh liền đã không cấm trợn mắt há hốc mồm. Không kịp phòng ngừa đối diện với một thân thể tráng kiện.
Đối phương cũng giống như y, đang đứng ở trong nước. Nhưng khác biệt ở chỗ, trên người hắn vẫn còn mặc một chiếc quần vải, nửa người trên thì hoàn toàn bày ra trong không khí.
Lúc này, bàn tay y là đang đặt trên bụng của hắn. Thậm chí có thể sờ rõ được từng khối cơ bụng rắn chắc bên trên.
Ánh mắt liếc xéo, Dạ Minh mới phát hiện, thì ra y phục mà mình muốn lấy là đang đặt ở tảng đá ngay bên cạnh hắn!
Cho nên...trong giây phút vô ý, y lại sờ nhầm nơi rồi!
Dạ Minh ngay tức khắc liền rụt tay lại như nước nóng bỏng tay. Vội vã hướng trên bờ bơi nhanh, thậm chí còn quên lấy cả y