Chỉ là, chưa để hai người bọn họ đứng ra, lúc này lại đột ngột có người nhảy lên trên võ đài, cất cao giọng hô to :"Bạch công tử cửu ngưỡng đại danh, không biết có thể nhờ ngươi chỉ dạy một chút được không?"
Kẻ vừa xuất hiện, từ trên xuống dưới đều bao khỏa trong một tầng hắc y. Hắn đứng ở đối diện Bạch Thường Hi, chắp tay khẳng khái nói, tựa như một hiệp khách xông xáo giang hồ.
"Chỉ dạy gì đó không dám nhận." Tình cảnh giống thế này, trong vòng bảy ngày gần đây Bạch Thường Hi không biết đã gặp qua bao nhiêu lần. Cho nên, biểu lộ vẫn thong dong như thường ngày :"Không biết cao danh quý tánh của huynh đài là?"
"Một tên tán tu mà thôi, không đáng nhắc tới. Xin mời công tử xuất thủ."
Mặc dù cảm thấy thái độ gấp gáp của đối phương có chút kỳ lạ, song, Bạch Thường Hi cũng không nghĩ nhiều. Lập tức nhấc tay, huy động chưởng lực, tạo thành một bàn tay to lớn đánh về trước, muốn tốc chiến tốc thắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cự chưởng tựa như kình phong không ngừng gào thét, đem không khí kéo căng đến cực điểm. Ngay cả hắc bào của người đối diện cũng đều bị thổi bay phấp phới.
Thế nhưng, thời khắc này, hắc y nhân đó cũng đã động. Năm ngón tay vươn ra sau, chậm rãi nắm chặt lấy chuôi đao lộ ra ngoài. Sau đó, liền trực tiếp rút ra, cách không chém về trước.
Keng Lưỡi đao xé gió vang lên, trong phút chốc, đao khí liền phân hóa thành ba mảnh, tựa như vòng nguyệt nha phân biệt từ ba bên khác biệt bắn tới.
Lưỡi đao đầu tiên cùng cự chưởng của Bạch Thường Hi ở trong không trung va vào nhau, trong nháy mắt liền lập tức nổ tung.
Cùng lúc đó, hai luồng đao khí còn lại cũng đã cận thân Bạch Thường Hi. Cảm nhận được linh lực cuộn trào mãnh liệt bên trên lưỡi đao, sắc mặt hắn liền âm trầm nặng nề. Vội vã dùng chiết phiến chặn lại.
Chiết phiến của hắn không phải phàm vật, mà thực chất lại là một món linh bảo. Nhưng không ngờ, một khắc chiết phiến cùng đao khí va vào nhau, linh bảo mà Bạch Thường Hi luôn lấy làm tự hào cư nhiên lại chỉ chống được chưa tới một giây liền đã vỡ vụn.
Dưới ánh mắt kinh hoảng tột cùng của Bạch Thường Hi, linh lực còn sót lại trong lưỡi đao cư nhiên lại trực tiếp đâm thẳng vào bụng dưới của gã.
Không!
Răng rắc Linh khí nhập thể, trong nháy mắt liền xoắn nát Kim Đan mà Bạch Thường Hi khó khăn tu luyện trong bảy mươi năm qua. Thậm chí, ngay cả đan điền của hắn cũng đều không thoát được một kiếp, bị linh khí tàn phá bừa bãi.
Bạch ảnh của Bạch Thường Hi tựa như bao cát bị đánh văng ra ngoài. Lúc này, bạch y của hắn cũng đã bị máu tươi nhuộm đỏ, sau khi trùng điệp rơi xuống đất, hắn liền tại chỗ hôn mê.
Lúc này, cả một diễn võ trường cũng đều lạnh ngắt như tờ. Bởi vì chiến đấu kết thúc quá nhanh, nên bọn