Vị Quýt Yêu Thích

Chương 34


trước sau


 
Chương 38. “Ngoại trừ anh, không ai được bắt nạt em.”
 
Từ tiết học đầu tiên cùng Khương Như Vũ, Phó Ý cực kỳ chủ động gán cho Khương Như Vũ một hình mẫu là ‘ngây thơ đơn thuần’.
 

Nhưng trên thực tế cô gái nhỏ này hình như không đơn thuần giống trong tưởng tượng của anh, có lẽ là khi anh không ở bên cạnh nhanh chóng phát triển, hoặc có lẽ ban đầu thi thoảng có chút khôn vặt.
 
Có đôi khi khiến người khác cảm thấy rất dễ thương, có khi lại khiến người ta hận đến nghiến răng.
 
Thi thoảng nghe mấy lời nói phong phú đa dạng mà cô tự mình cho rằng rất logic, rõ ràng chẳng có lý lẽ gì, nhưng lại khiến anh không giải thích được cho rằng hình như đúng như những cô nói.
 
Anh tức giận bật cười, ngón tay cái đè lên ngón giữa búng mạnh vào trán cô một cái: “Em nghe kỹ đây, sau này đừng để anh nghe thấy hai từ ‘chia tay’”
 
Sát gần trước mặt cô, dùng sức véo hai má nói thêm: “Em đã đồng ý với anh rồi, sau này không có khả năng bỏ rơi anh.”
 
“Đau…” Khương Như Vũ bị anh véo đến hít một ngụm khí lạnh, dáng vẻ hung dữ mắng anh: “Đây là bạo lực gia đình! Bạo lực gia đình!!! Em phải đến toà án tố cáo cho anh phá sản!!!”
 
“Anh sợ chết mất…” Phó Ý ngân giọng: “Chờ sau khi chồng em phá sản rồi, em muốn ăn đồ nướng uống trà sữa đều phải làm trong mơ.” 
 
“Ai muốn gả cho anh?” Khương Như Vũ cắn xiên mực cuối cùng, lấy que xiên tùy tiện vẽ vẽ: “Dù sao sang năm anh cũng ra ngoài thực tập rồi, đến lúc đó em sẽ một cước đá anh, tìm một cậu chó sữa nhỏ*...”

 
*Ngôn ngữ mạng chỉ những cậu bé trẻ trung, dễ thương, tỏa nắng, hay dính bạn gái.
 
Cô uống một chút rượu, lúc này mượn rượu tăng can đảm, khi nói chuyện cũng không kiêng dè như bình thường.
 
Giọng nói cô gái nhỏ rất nhẹ, khuôn mặt tươi cười hí hửng, lời nói ra đầy mùi rượu, ý đùa giỡn trong lời nói rất rõ ràng; phấn mắt màu lá phong trên mí mắt, xuống dưới là những điểm sáng lấp lánh, đuôi mắt cong lên tán tỉnh người khác, làm tôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, tựa như yêu tinh câu hồn đoạt phách, tới đây hút tinh khí loài người.
 
Âm cuối được cô làm bộ kéo dài, ngón trỏ chỉ vào khoảng không: “Tức chết anh…”
 
Phó Ý: “...”
 
“...” Lương Hi: “Cô ấy có phải say rồi không?”
 
“Em say rồi.” Không đợi Phó Ý trả lời, đương sự tự mình làm bộ thở dài: “Cho nên nếu như say khướt nói mấy lời khùng điên, mọi người phải chiều ý em.” 

 
Lương Hi nhìn ba phần ngà ngà say bảy phần tỉnh táo trong mắt cô, liếc mắt: “Hình như em ăn no lắm rồi, đi ra ngoài dạo tiêu thực một chút.”
 
“Tôi đi với cô ấy.” Lương Hi chưa đi được hai bước, ngay sau đó Kiều Sâm cũng rời khỏi.
 
Một bàn hỗn độn.
 
Khương Như Vũ dốc lon bia trong tay lên đổ vào miệng, không có gì, sau khi đặt xuống lại cầm lon của Phó Ý, kết quả lại bị người đàn ông giành lấy trước một bước, ừng ực một hơi uống hết sạch.
 
“Sao một chút xíu anh cũng không để lại cho em?” Cô kéo cái lon anh đang cầm, trống rỗng, buồn bực nói.
 
“Con gái đừng uống nhiều rượu như vậy.” Lúc nói chuyện mùi rượu từ anh phả lên mặt cô, có hơi nồng, xông đến khiến cô nhíu mày.
 
“Sau này khi không có anh ở bên cạnh không được uống rượu, nghe thấy chưa?” Anh giúp cô khép áo măng tô trên người lại, tháo hai chiếc cúc áo trước ngực, bẻ góc cổ áo.
 
“Không thể không uống rượu nha.” Cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lầm bầm: “Lúc ra ngoài gặp gỡ bạn bè nhất định sẽ uống một chút.”
 
“Hơn nữa tửu lượng của em còn có thể, có thể uống một chút…” Hơi dừng lại, cô ngước mắt, tựa như lên án đấm vào ngực anh: “Bạn trai, anh rất độc tài chuyên chế đấy.”
 
“Ừm, anh rất độc tài.” Anh bị bộ dạng đầy hơi rượu nhưng đáy mắt trong sáng lại hiện ý tố cáo chọc cười, một bên tay nắm chặt lại, anh giãn mặt, cúi người qua hôn một cái lên vành tai cô: “Ngoại trừ anh, không ai được bắt nạt em.”
 
“Anh cũng không thể bắt nạt em.” Khương Như Vũ uống rượu vào sẽ to gan lớn mật, học bộ dáng của anh dùng ngón tay vuốt ve vành tai anh, mềm mại, nóng rực, nơi bị cô chạm vào nhanh chóng ửng đỏ.
 
Sự thân mật trong lúc vô ý của cô làm anh vô cùng vui sướng, gạt tay của cô xuống, yêu thương đặt nụ hôn lên môi cô, giọng điệu phóng đãng như cũ: “Ừm, bây giờ anh sẽ không bắt nạt em.” Sau đó ghé sát vào tai cô nói câu gì đó.
 
“...” Khương Như Vũ im lặng mấy giây, bất ngờ trợn tròn hai mắt, vài phần men say còn sót lại trong đáy mắt tan biến toàn bộ.
 
Tên đàn ông xấu xa này? Có bạn gái rồi thì liền giải phóng bản tính bản thân phải không?
 
Anh có thể làm người không?
 
Không phải… bây giờ cô cũng là bạn gái anh rồi.
 
Không sợ cô bị hù dọa chạy mất sao???
 
Rốt cuộc vẫn là cô gái nhỏ, da mặt mỏng, suy nghĩ cũng dễ dàng viết lên mặt, rất nhanh hiện lên phản ứng mà Phó Ý mong muốn.
 
“... Anh!” Cô dần dần thẹn quá hóa giận. rút tay ra rồi che lên miệng anh: “Em còn nhỏ!! Anh đừng tùy tiện nói lung tung…”
 
“Ừm.” Bị cô che miệng, âm thanh có hơi mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể lờ mờ nghe thấy ý cười của anh: “Cô bé nhà anh còn chưa lớn lắm, sau này anh sẽ ít nói hơn.”
 
“Sau này anh vẫn nên đừng nói chuyện nữa!!” Khương Như Vũ thấy anh ‘không có liêm sỉ’ không biết hối cải chọc tức đến bật cười, dùng sức ở bàn tay bịt kín, sống chết không buông ra: “Đợi lát nữa em đi tìm một cái kim khâu lại cho anh!!”
 
Phó Ý bị cô che kín hít thở không thông, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô lôi kéo, ý bảo cô buông mình ra.
 
Khương Như Vũ cười lạnh: “Em dự định nghẹn chết tên xấu xa nhà anh.”
 

 
“!!!”
 
Khương Như Vũ chợt buông tay ra: “Phó Ý anh có biết xấu hổ không?”
 
“Không.” Anh lười biếng kéo cô lên, một tay giúp cô cầm túi, tay còn lại vòng qua vai cô, mười ngón tay đan vào nhau, đi tới trước quầy tiếp khách: “Ông chủ, tính tiền.”
 
Khương Như Vũ dựa vào ngực anh, lòng bàn tay ướt lạnh và ấm áp đan xen, khi bước đi da thịt cọ xát còn khiến cô cảm thấy bối rối.
 
Đi ra khỏi quán đồ nướng, Khương Như Vũ thử rút tay từ trong bàn tay anh ra, nhưng mà Phó Ý nắm rất chặt, căn bản không nhúc nhích được chút nào.
 
“Đồ lưu manh.” Cô nhỏ giọng mắng một câu.
 
Phó Ý ôm cô đi ra ngoài, sau khi nghe xong thì dừng chân lại: “Em nói cái gì?”
 
“Không có.” Vẻ mặt cô trở về như cũ: “Em hỏi anh không chờ hai người bọn họ sao?”
 
“Không cần.” Anh đổi tay nắm lấy cô: “Kiều Sâm mới nói với anh, cậu ấy đưa Lương Hi về ký túc xá.”
 
“Ồ, vậy đi thôi.” Cô gật đầu, dẫn anh đi về hướng Lâm Đại.
 
Bóng đêm bao trùm, có vài ngôi sao lơ lửng trên bầu trời, có lẽ là mặc trên người áo khoác, không lạnh như lúc vừa ra khỏi ký túc xá vào buổi chiều.
 

Cô nắm tay Phó Ý chậm rãi đi dạo đến dưới lầu ký túc, những đôi tình nhân ngày thường vây quanh cổng chính giờ đều không thấy, ngay cả quản lý ký túc cũng không biết đi đâu rồi.
 
Trước đây khi mỗi lần đi qua mấy cặp tình nhân, thấy bọn học ôm ôm

nũng nịu  không coi ai ra gì ở trước cửa ký túc xá, cô đều cảm thấy lúng túng.
 
Bây giờ người lưu luyến không rời đổi thành cô rồi.
 
Ở cổng chính ký túc xá nữ có hai bậc thềm, Khương Như Vũ bước lên rồi dừng lại, tuy rằng vẫn thấp hơn Phó Ý một chút nhưng dẫu sao cũng khí thế hơn một chút.
 
Cô muốn trả áo khoác lại cho Phó Ý, đứng ở trên bậc thang bắt đầu tháo cúc áo, kết quả mới cởi hai cái thì tay bị Phó Ý đè lại: “Em mặc rồi vào đi, hôm nào trả lại anh.”
 
“Bỏ đi, cái áo của anh rất nặng, lần sau muốn mang ra ngoài rất phiền phức.” Cô thừa dịp lực tay anh buông lỏng liền tiếp tục đi xuống: “Hơn nữa nơi này cách ký túc xá của em chỉ có vài bước chân, em khoác áo của mình đi vào cũng được.”
 
“Nghe lời, đừng để bị cảm.” Anh cúi đầu, kiên nhẫn cài lại từng cúc áo cô cởi ra: “Ngại phiền phức thì không cần trả.”
 
Cài xong cúc áo cuối cùng, anh ngước mắt, như cười như không: “Thuận tiện để em nhìn vật nhớ người.”
 
“Em không hề muốn như anh nghĩ.” Khương Như Vũ sờ sờ áo hoodie trên người anh, rất dày, bên trong chắc là có một lớp nhung, lúc này mới yên lòng, tựa như nói giỡn lấy áo khoác của mình ra đưa cho anh: “Vậy anh mặc áo của em trở về đi, đừng để bị cảm.”
 
Phó Ý không nhận: “Anh không cần.”
 
“Em cũng cho anh xem dáng vẻ em khi mặc áo của anh rồi.” Cô cố ý bĩu môi: “Anh phải có qua có lại mới đúng chứ.”
 
Phó Ý liếc nhìn áo khoác trên tay cô.
 
Áo cardigan màu hồng nude, kiểu dáng rõ ràng là của phái nữ, nhìn qua nếu như cô mặc thì khá dài nhưng nếu mặc trên người anh thì…
 
Phó Ý: “Không sao, anh thật sự không lạnh.”
 
Không hiểu sao Khương Như Vũ quyết tâm muốn anh mặc đồ con gái, cô nhìn chằm chằm anh hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến buổi tối ở quán đồ nướng, nhanh trí nói: “Em hôn anh một cái, anh mặc thử cái áo này cho em xem một chút được không?”
 
Phó Ý nhướng mày.
 
Đề nghị này hình như không tệ, dù sao cũng chỉ mặc cho cô xem một chút mà thôi, đợi khi cô xoay người đi vào cổng ký túc, cùng lắm thì lại cởi ra.
 
Cô bé nhà anh xấu hổ như vậy, qua lần này không biết tới khi nào mới xảy ra nữa.
 
“Được.” Anh vui vẻ đáp ứng: “Em hôn anh một chút anh sẽ mặc cho em xem.”
 
Tay Khương Như Vũ vòng qua sau gáy anh, cúi xuống, sau đó đặt trên má anh một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước.
 
Hôn xong, ánh mắt cô trong trẻo lấp lánh: “Em hôn rồi, anh mau mặc đi!”
 
Ai ngờ anh không chỉ không tiếp tục, còn có hơi ghét bỏ nhìn cô: “Thế này cũng chỉ xem là thơm, không thể tính là hôn.”
 
“Sao lại không tính?” Cô ngỡ ngàng, thơm với hôn không phải đều cùng một ý nghĩa sao?
 
“Ở đây, là thơm.” Phó Ý đã sớm chờ cô hỏi câu này, lập tức chỉ tay vào má mình.
 
Ngay sau đó ngón tay từ đôi má chầm chậm vẽ một đường đi đến giữa môi, chạm nhẹ một cái, cười ngả ngớn: “Ở đây, mới tính là hôn.”
 
“...Anh đừng có mà được voi đòi tiên!” Khương Như Vũ đâu dự đoán được anh sẽ mặt dày tới vậy, cực kỳ phẫn nộ: “Rõ ràng là cùng ý nghĩa.”
 
“Dù sao với anh cũng không cùng một ý nghĩa.” Phó Ý cười vô cùng xấu xa: “Em hôn hay không hôn?”
 
Khương Như Vũ: “...”
 
Tên đàn ông xấu xa này.
 
Quá xấu xa rồi!!!
 
Sao có thể bắt nạt cô như vậy???
 
Cô sẽ khuất phục sao?
 
Sao cô có thể khuất phục chứ???
 
Ai muốn nuông chiều anh như vậy?
 
Hả???
 
Ai????

 
Ai chiều anh người đó làm chó!!!
 
Trên thế giới này các anh trai mặc trang phục nữ nhiểu như vậy.
 
Sẽ hát sẽ nhảy còn có học tiếng mèo kêu.
 
Còn phải nhìn anh sao???
 
Khương Như Vũ mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông chỉ thiếu bước viết hai từ đắc ý lên trên mặt.
 
Hít một hơi thật sâu.
 
Buồn bực không ngừng dâng trào trong lòng, từ từ tăng lên, sau đó.
 
Cực kỳ dùng sức.
 
Chụt một cái hôn lên môi anh.
 
Còn vô cùng không cam lòng cắn môi dưới của anh.
 
Tiếp đó, có điều môi vừa rời đi trong chốc lát lại dính sát vào nhau một lần nữa.
 
Phó Ý vừa dùng một tay xuyên qua mái tóc cô nâng đầu cô lên, vừa mạnh mẽ gặm cắn môi cô.
 
Anh không ngừng tiến sau vào bên trong công thành đoạt đất, khi thì lại giống như cơn gió mát, nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua bờ môi cô.
 
Tay còn lại hướng về phía đai lưng áo khoác, hơi nới lỏng ra, cuộn trong tay, kéo cô dựa sát về phía người mình.
 
Chỉ là một nụ hôn, dường như Khương Như Vũ vượt qua cả thế kỷ.
 
Sau khi hôn xong, anh chậm rãi buông Khương Như Vũ ra, tựa như trả thù, cũng cắn môi dưới của cô.
 
Cô bị đau, sửng sốt ngẩng đầu.
 
Phó Ý thân mật véo chóp mũi cô, rồi mới vươn tay cầm lấy áo khoác trong tay cô: “Nếu bạn gái anh đã muốn xem, vậy anh đành mặc một lần.”
 
Khả năng co giãn của cardigan vô cùng tốt, nhưng đến khi mặc trên người anh vẫn không tránh được tình trạng bị kéo giãn đến sắp rách.
 
Phần giãn của áo sau lưng có thể thấy rõ áo hoodie màu đen của anh.
 
“Anh xoay một vòng đi?” Khương Như Vũ lập tức bật cười thành tiếng.
 
Người đàn ông sau khi ăn no thỏa mãn rõ ràng rất phối hợp, nhìn xung quanh không có ai rồi ngay tức khắc xoay một vòng.
 
Cái áo này không dày, vạt áo có hơi dài, khi Phó Ý xoay vòng, vạt áo màu hồng nude theo động tác của anh xòe ra ở một phạm vi nhỏ.
 
Chẳng qua, ở giây phút anh dừng lại.
 
Phía sau lưng chợt truyền tới một âm thanh không quá chắc chắn: “... A Ý?”
 
Phó Ý nháy mắt cứng đờ, vô thức theo tiếng gọi nhìn lại…
 
Kiều Sâm đứng ở nơi cách anh không quá vài bước chân, bên cạnh là Lương Hi đã hoàn toàn ngây dại.
 
Yên tĩnh trong chốc lát.
 
Lương Hi run rẩy mở miệng: “Đàn… đàn anh Phó, anh cùng Vũ Vũ nhà chúng ta… người yêu biến thành chị em rồi?” 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện