Chương 41. “Nó chính là kết cục.”
Sky Garden, nghe đã thấy cao cấp, trên thực tế là một quán bar có danh tiếng tương đối kém ở thành phố Lâm Giang.
Không bởi vì cái khác, chỉ vì móng heo* và nhặt thi cực kỳ nhiều.
*Chỉ người người đàn ông có hành vi biến thái tấn công phục phụ nữ như tấn công ngực và chạm vào hông.
Giai đoạn đầu quán bar này làm rất nhiều hoạt động thúc đẩy khách hàng đến, làm cũng khá ổn, sau này xung quanh xuất hiện rất nhiều quán nổi tiếng trên mạng, càng đổi mới càng hợp trào lưu hơn bọn họ, nên dần dần nhạt nhòa ra khỏi tầm nhìn của khách hàng ở Lâm Giang.
Nhưng vì bảng hiệu đã cũ, giá cả gần gũi với người dân hơn các quán khác một chút, cho nên mỗi ngày người tới cũng không ít.
Lúc này còn sớm, vừa qua 10 giờ tối, cuộc sống về đêm còn chưa tới, coi như không đến mức chật ních người.
Người trên sàn nhảy là nhiều nhất, tản ra trên ghế ngồi lác đác vài người, khi trong quán bật một ca khúc nhạc êm dịu thì mới có người từ trên sàn nhảy trở lại ghế ngồi uống rượu.
Ánh đèn đảo qua đảo lại, chốc thì là màu đỏ chốc lại là màu xanh lục, DJ mở một bản Rock and Roll, ở trên sân khấu gào thét “Put your hands up”.
Lâm Kiến đẩy hai ly nước trên bàn đến trước mặt bọn cô: “Biết các em không uống rượu, gọi cho các em nước trái cây tươi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Lương Hi mỉm cười ngắn ngủi rồi không hề chạm vào ly nước.
Lâm Kiến chỉ cười không nói gì, vẫn như lúc nãy ngồi trò chuyện với bọn cô.
Không bao lâu sau, thừa dịp khoảng thời gian trống khi đổi nhạc, người đàn ông ngồi đối diện với bọn cô chợt vỗ tay.
Thấy ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn nhìn qua, anh ta hắng giọng đề nghị: “Hôm nay là sinh nhật Lâm Kiến, chúng ta đều kính rượu Lâm Kiến đi, tôi trước.”
Nhấc ly rượu Cocktail lên, anh ta đứng lên, đùa giỡn nháy mắt ra hiệu với Lâm Kiến nói: “Anh em, chúc cậu sớm theo đuổi được nữ thần.”
Vừa dứt lời, người ngồi xung quanh bắt đầu ồn ào, ánh mắt liên đảo quanh người Lâm Kiến và Lương Hi.
“Cảm ơn nhé.” Lâm Kiến cụng ly với anh ta, uống một ngụm.
Sau đó người ngồi trên ghế dài lần lượt đứng lên cụng ly cùng Lâm Kiến, lời chúc mừng dạng nào cũng có, nhưng cơ bản đều không rời hai từ ‘thoát FA’.
Nghe thấy vậy, Khương Như Vũ không khỏi kinh hồn bạt vía.
Một phút đồng hồ trước, Phó Ý nói cho cô biết anh đã đến rồi, nhưng Sky Garden không hề nhỏ, chờ anh tìm đến có thể mất chút thời gian.
Chờ gọng kính màu đen mời rượu xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Khương Như Vũ.
Cô không thể không nâng ly lên nói với Lâm Kiến: “Đàn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Nhớ lại những gì người khác đã nói ban nãy, tùy tiện thêm một câu: “Sớm ngày giàu lên.”
Nói xong, cô cụng ly với Lâm Kiến, làm bộ nhấp một ngụm, nhưng thực ra chỉ chạm môi vào nước cam trong ly.
Kế tiếp đến Lương Hi.
Đầu tiên Lương Hi nói câu chúc đàn anh sinh vật vui vẻ giống cô, dường như do dự một chút, mới nói tiếp: “Chúc anh có thể sớm ngày tìm được bạn gái mà anh ái mộ trong lòng.”
Cô nhìn thấy Lương Hi cũng chỉ chạm một chút, không uống.
Lâm Kiến một hơi uống hết ly Cocktail, liếc nhìn ly của Lương Hi, hỏi cô ấy: “Lương Hi, sao em không uống?”
“Em đã uống một ngụm rồi.” Lương Hi đáp.
“Anh thấy em như vậy không khác không động tới là mấy.” Lâm Kiến không hài lòng lắm, giọng cất cao lên mấy phần: “Không thích uống cái này em cứ việc nói thẳng, anh bảo người đổi cho em không được sao, anh thấy em tối nay không ăn không uống cái gì hết, quả nhiên là một chút mặt mũi cũng không cho?”
Đám bạn bè của Lâm Kiến cũng bắt đầu thêm dăm ba câu khuyên cô ấy: “Đúng vậy, em như vậy thật sự quá không nể mặt.”
“Đây cũng không phải là rượu, chỉ là nước trái cây mà thôi.”
“Uống nhiều thêm vài ngụm mà thôi, đừng làm mất hứng!”
Đủ kiểu khuyên nhủ hoặc là oán trách ập tới, Lương Hi có chút không chịu nổi, vô thức bắt lấy tay cô.
Khương Như Vũ cầm ngược lại tay cô ấy, dùng sức nắm lấy, kéo vào trong lòng mình.
Lương Hi nghiêng đầu về phía cô, cô sát lại bên cạnh Lương Hi, làm bộ lơ đãng nói một câu: “Lạnh.”
Lương Hi hiểu ra, dịu dàng nở nụ cười: “Tối nay là kỳ kinh nguyệt của em, không thể uống lạnh.”
Bình thường mà nói, con gái nhà người ta đã nói đến nước này, người bình thường hẳn là nên biết ý.
Chỉ là tên Lâm Kiến này thật sự không phải người thường, bọn cô cũng không nghĩ tới anh ta sẽ vô sỉ đến nước này.
Lương Hi vừa nói xong, tình cảnh yên lặng trước mắt trong giây lát.
Chỉ sau một cái chớp mắt, Lâm Kiến chợt đứng lên, lộ ra nụ cười âm u hướng về phía Lương Hi: “Hôm nay từ khi tới nơi này em luôn từ chối anh, em thật sự cho là anh không nhìn ra sao?”
Anh ta nói như vậy, Lương Hi không muốn khách khi với anh ta nữa, lập tức đứng lên, mặc dù người thấp hơn Lâm Kiến nửa cái đầu nhưng khí thế không giảm chút nào: “Anh theo đuổi em rất lâu lúc em mới đến, nhưng em đã sớm thẳng thắn với anh rồi, em không có ý gì với anh cả, chính anh là người chưa từ bỏ ý định.”
Cả khuôn mặt Lâm Kiến đều đen đi.
Khương Như Vũ không ngờ Lương Hi có thể cứng rắn như vậy, bình thường là một cô gái ngọt ngào đáng yêu, khi gặp người khác giống như là miệng bôi mật ong, khi ở cùng với Khương Như Vũ có hơi vạ miệng, nói chung hay tự mình làm vẻ ngây thơ vô tội.
Đây là lần đầu tiên cứng rắn như vậy, ngay trước mặt bao nhiêu người, một chút mặt mũi cũng không để lại cho Lâm Kiến.
Khi nghe được câu này, thiếu chút nữa không thở được như có gì đó mắc kẹt ở cổ họng, trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
“Được, Lương Hi em được lắm.” Quả nhiên Lâm Kiến bị chọc giận, cả khuôn mặt căng đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm Lương Hi thở dốc nặng nề, lồng ngực liên tục phập phồng, có lẽ là đang suy nghĩ xem nên xuống tay như thế nào.
“Những lời nên nói đều đã nói xong rồi.” Lương Hi liếc mắt khinh thường, xoay người cầm lấy túi: “Chúng em đi trước.”
Khương Như Vũ đi theo sau cô ấy, còn chưa đi được hai bước, đã bị mấy người đàn ông trên ghế ngăn cản lối đi.
Phía sau truyền tới giọng nói không có ý tốt của Lâm Kiến: “Muốn đi đúng không? Được, em uống hết ly nước trái cây này, coi như hôm nay em đã cho anh mặt mũi.”
“Anh nghĩ em ngu ngốc hả?” Lương Hi cười khinh miệt: “Ai biết anh có bỏ thuốc gì vào bên trong không?”
Nghe nói như vậy, cơ thể Lâm Kiến dừng lại, cũng không muốn giả bộ nữa, lạnh lùng nói: “Bắt lấy cô ta cho ông đây, tôi tới giúp cô ta uống!”
Ngay lập tức mấy tên đàn ông bên cạnh thuận lợi bắt được hai người bọn cô, Lâm Kiến cầm ly nước đi về phía Lương Hi.
Khương Như Vũ bị dọa đến mức hô hấp sắp đình trệ, bị người khác nắm lấy cánh tay mơ hồ phát đau, nhưng nỗi sợ hãi này đều không bằng Lương Hi bên cạnh, tầm mắt cô có thể nhìn thấy vành mắt Lương Hi đỏ hoe, môi dưới bị cắn sắp bật máu, nhưng vẫn cứng cổ, không muốn lộ ra dáng vẻ yếu đuối cho đám khốn nạn kia nhìn thấy.
Khi sắp đến trước mặt Lương Hi, một người đàn ông đang nắm lấy tay Khương Như