Chương 47. “Người thua sẽ đi làm gia sư cho học sinh cấp ba.”
Mùa đông phía Nam ẩm ướt lạnh lẽo, mặc dù chưa tới mức độ có tuyết rơi, nói đúng ra là mấy năm nay không thể thấy tuyết dù chỉ một lần, mặc dù mặt trời vẫn lơ lửng thật cao trên bầu trời như cũ nhưng khí lạnh tận dụng mọi thời cơ đi sâu vào tận xương tủy, theo không khí từ bốn phương tám hướng lùa vào trong cơ thể được bọc kín mít.
Trong phòng bao mở điều hòa, hệ thống sưởi theo lỗ thông khí tỏa ra khắp gian phòng, chỉ chốc lát sau đã khiến người ta cảm thấy khô nóng.
Khi Phó Ý vào trong phòng bao thuận tiện cởi áo khoác ngoài của mình ra, tiện tay khoác lên ghế salon, sau khi cầm lấy chai rượu ở trên bàn thì như người không xương ngồi phịch ở trên ghế salon.
Không lâu sau, Kiều Sâm ném bài trên tay cho người khác, cũng cầm một chai rượu ngồi xuống bên cạnh anh: “Bạn gái kiểm tra?”
“Ừ.” Anh cụng chai với Kiều Sâm, ngửa đầu uống một ngụm.
“Sao thế?” Kiều Sâm cười cười: “Tâm trạng không tốt?”
“Không.” Phó Ý cúi đầu nhìn ghi chép cuộc gọi đến hồi lâu, hơi dừng lại, hỏi: “Em ấy nói với tôi ở Vịnh Thành, nhưng âm nhạc xung quanh nghe rất quen tai…”
Sờ sờ cằm: “Hình như từng nghe ở quán bar nào rồi?”
“Đi Vịnh Thành quay video?” Kiều Sâm suy nghĩ một chút: “Hình như trung tâm thương mại thi thoảng mở âm nhạc trong quán bar cũng bình thường mà? Huống hồ các em ấy đi quay video, nhạc nền như nào cũng có thể có.”
Phó Ý không lên tiếng, giống như có điều suy nghĩ, đứng dậy đi về phía bàn chơi bài: “Đi chơi vài ván cùng bọn họ.”
Bữa tối ăn trong một hội sở, ăn xong mọi người lại chơi bài sau đó trực tiếp đến quán bar “Tứ”, nơi thường xuyên tụ tập trước kia.
Quán bar này ban đầu đã không nhỏ, là một người bạn trong vòng bạn bè của họ mở chơi ra, sửa sang hoàn toàn theo sở thích của mấy người bọn họ, không tính toán lãi lỗ, thực hiện chế độ hội viên, chỉ có hội viện mới có thể đem hội viện mới vào.
Còn nhiều khu ngồi trong quán bar, ghế dài không nhiều lắm, nhưng một vòng ghế dài cũng có thể ngồi đến chừng mười người.
Đủ các loại rượu được kêu lên, một lát sau, đám con nhà giàu đời thứ hai tới.
Phó Ý vừa vặn ngồi chính giữa, vừa nghịch di động vừa nghe nhóm người ôm bạn gái khoe khoang.
Uống vài ngụm rượu, anh nghe thấy có người hỏi: “Kiều Sâm đi đâu rồi?”
Tên còn lại cười đáp: “Cái này phải hỏi anh Ý.”
Phó Ý nhún nhún vai, tỏ ý bản thân cũng không biết.
Có người mở đầu, rất nhanh liền có người đón lấy câu chuyện bắt đầu nói đùa với anh: “Khoảng thời gian này anh Ý sao thế? Mấy năm nay ra ngoài chơi với bọn em đều ăn chay.”
“Này, cậu đừng nói nữa, khoảng thời gian này ngay cả gọi cậu ấy ra tôi cũng chả gọi được.” Ngồi bên cạnh Phó Ý là ông chủ của quán bar Tôn Kỳ Quân, vỗ vỗ bả vai Phó Ý, ngón tay chỉ về phía bên sân khấu đằng trước: “Hôm nay tôi bảo quản lý mời vài cô nổi tiếng trên mạng đến góp vui, đợi lát sau bảo mấy cô đó qua đây chào hỏi, cậu xem xem có nhìn trúng ai không?”
Phó Ý nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ, mấy cô gái đại khái chừng 20 tuổi đứng trên sân khấu, trong đó có vài người đưa lưng về phía bọn họ không biết đang làm gì, ngoài ra đang cùng quản lý khoa chân múa tay gì đó.
Anh không hề cảm thấy hứng thú, liếc mắt tượng trưng rồi đáp: “Sau này mấy việc kiểu này khỏi cần gọi tôi, tôi có bạn gái.”
Lời vừa nói xong, mấy người có mặt ở đây liên tục huýt sáo ồn ào: “Tìm được bạn gái lúc nào vậy? Sao đến anh em cũng giấu.”
“Tôi nói mà, hôm nay sao Lâm Giang Địch Vương biết rõ là phải nhảy Disco còn ăn mặc đứng đắn như vậy, thì ra là thật sự hoàn lương rồi?”
“Được, nếu anh Ý đã hoàn lương rồi, đợi lát nữa mấy cô gái xinh đẹp nhất bên trong có thể thuộc về tôi rồi.”
Phó Ý thuận miệng đáp lại, trên bàn có người sắp xếp lại bài, kêu anh một tiếng.
Anh lập tức ngả người về phía trước một chút, nhận lúc chờ đám người xào bài rồi chia xong, Tôn Kỳ Quân lại gần, tò mò hỏi: “Thật sự ăn chay rồi? Có bạn gái rồi cũng có thể phóng túng chút mà.”
“Không chơi bời.” Anh nhận bài, cũng chả thèm liếc mắt nhìn Tôn Kỳ Quân một cái, lười biếng tựa lên bàn.
“Thật lòng?” Tôn Kỳ Quân kinh ngạc.
“Ừ.”
Việc này không thể trách cậu ta kinh ngạc, nhóm bọn họ ngoại trừ thân phận Kiều Sâm đặc biệt nên hành động khiêm tốn bên ngoài, ai mà không tùy tiện làm theo ý mình? Người mẫu ngôi sao nổi trên mạng thay đổi chơi đùa, chưa bao giờ thấy ai thật lòng.
Tôn Kỳ Quân hiểu rõ, cầm bài đã chia xong trên bàn, đổi đề tài: “Nghe bọn họ nói khoảng thời gian năm ngoái tôi bị bố ném sang Australia, người dày dặn kinh nghiệm như cậu lại thất thủ hả?”
Đầu tiên Phó Ý hơi mờ mịt nhìn cậu ta, sau đó mới nhớ ra, cười lạnh đáp: “Bị tên Kiều Sâm chết tiệt này hạ.”
“Cậu thất thủ đúng là trăm năm khó gặp.” Cậu ta hứng thú dạt dào hỏi: “Mấy cậu đánh cuộc gì thế?”
Ngón tay thon dài vân vê mấy lá bài rồi ném ra, giọng nói Phó Ý không mặn không nhạt: “Người thua sẽ đi làm gia sư cho học sinh cấp ba.”
“Ồ, làm gia sư.” Tôn Kỳ Quân gật gật đầu, liếc nhìn bài trong tay, đang chuẩn bị đánh theo dự tính thì đột nhiên phản ứng kịp với điều gì đó, đập tay lên bàn đứng lên, kinh hoàng lặp lại lần nữa: “Làm gia sư?”
Toàn bộ người trên ghế dài bị tiếng đập của cậu ta làm cho mơ hồ, nghe lời Tôn Kỳ Quân nói xong, ánh mắt mười mấy người đồng loạt đặt lên người Phó Ý, ngay cả đang ôm bạn gái tình cảm cũng không nói gì nữa, tiếp đến nụ hôn dang dở cũng không dám tiếp tục.
“...” Phó Ý liếc mắt nhìn cậu ta, tiếp tục chơi bài như không có việc gì, rút hai lá bài từ trong tay ra: “Đôi ba.”
…
Chị gái nổi tiếng đó mua cho bọn họ trang phục có kiểu dáng không khác nhau mấy nhưng màu sắc không giống, là kiểu dáng bọn họ cùng chọn mấy ngày trước.
Sau khi gọi điện thoại cùng Phó Ý xong, Bạch Kình đưa bộ quần áo cho cô: “Nhanh thay trang phục đi, chúng ta quay số đặc biệt trước.”
Cô nhận lấy mở ra, lấy hết quần áo bên trong ra, ánh mắt chợt ngưng đọng, hỏi Bạch Kình: “Đồ em chọn không phải là size trung sao?”
Bạch Kình mờ mịt: “Đúng vậy, sao thế?”
Cô lắc đầu, đến phòng thay đồ thay quần áo.
Kết quả sau khi mặc xong bộ đồ này, quả thật đúng với phỏng đoán của cô: Áo ngắn đi một đoạn.
Áo không tay màu đen cô mặc trên người lúc này căn bản không phải là lộ rốn, mà độ dài chẳng khác áo ngực là mấy, chỉ thoáng dài hơn chút chút.
Độ dài của váy cũng ngắn đi rất nhiều, sẽ lộ hết nếu như ngồi xổm xuống.
Suy nghĩ chốc lát, Khương Như Vũ nói muốn đổi váy với một trong những uploader thấp hơn cô, bởi vì những đồ khác họ mặc trên người không giống cô, vả lại quần áo mọi người đều là tự mình chọn, không quá sẵn lòng đổi với cô, Khương Như Vũ chỉ có thể miễn cưỡng cố mặc với độ dài như vậy; cũng may mọi người còn mua một cái áo khoác pilot, kéo khóa lên có thể che phần toàn bộ cơ thể lộ ra ngoài.
Chẳng qua là đợi đến khi lên biểu diễn, cô vẫn phải kéo khóa xuống, lộ ra áo không tay bên trong.
Số đặc biệt năm mới năm nay, mấy cô gái nhất trí ghép nhiều đoạn nhảy của nhóm nhạc nam lại, màn biểu diễn còn lại chọn một ca khúc Âu Mỹ tương đối high.
Khi quay số đặc biệt năm mới, bời vì chiều cao của các cô không ngang nhau nên động tác không đồng đều, hơn nữa lại phải bổ sung những cảnh quay gần, quay đặc tả, quay lặp đi lặp lại nhiều lần.
Lần quay cuối cùng kết thúc, Khương Như Vũ chỉ cảm thấy sức lực toàn thân mất hết, tiếp đó nhìn video toàn cảnh một lần, một mình về phòng hóa trang nghỉ ngơi trước.
Ở bên trong