Ngoại truyện 6. “Ngủ cùng anh một lát, chuyện hôm qua anh sẽ không tính toán với em.”
Môi trường tiểu khu Lương Hi ở cực kỳ kém, sáng sớm có những âm thanh đập đồ vật đùng đùng kèm theo tiếng song sắt rỉ sét cũ kỹ truyền tới, không bao lâu sau, dưới lầu là tiếng huyên náo của dì bán thịt heo và khách hàng, đủ kiểu chửi mắng thậm tệ lẫn cùng lời mắng chửi thâm độc nhất đánh thức Khương Như Vũ đang nằm trên giường.
Tỉnh dậy dưới tình huống này trong lòng đương nhiên là sự bực bội trước nay chưa từng có, Khương Như Vũ kéo chăn che đầu, cố sức bịt lỗ tai… nhưng kể cả khi dùng tới bàn tay thêm cả chăn áp vào, đủ mọi âm thanh ầm ĩ vẫn truyền vào trong tai không dứt.
“Bác gái kia làm sao thế?” Cô giương cái đầu ổ gà ngồi dậy, híp mắt đẩy đẩy người nên tỉnh mà chưa tỉnh mới mở được nửa mắt là Lương Hi: “Giống như xem náo nhiệt cả buổi sáng mới ngây ngốc phát hiện lửa cháy ở chính sân sau nhà mình vậy.”
“Dì đó là người khá tốt, chỉ là không thích người khác cò kè mặc cả với mình.” Lương Hi ngáp một cái, trùm đầu lẩm bẩm một câu “Chắc là có người mặc cả với dì ấy rồi.” Sau đó lại tiếp tục ngủ mê man, dáng vẻ như đã quen từ lâu.
Trong tiểu khu càng lúc càng ầm ĩ, Khương Như Vũ không có tâm tư lại chẳng có tâm tình đi ngủ nướng, dứt khoát rút điện thoại vẫn đang sạc pin muốn chơi trò chơi một lát, sau đó thu dọn một chút rồi về nhà.
Kết quả vừa mở điện thoại ra nhìn, hơn chục tin nhắn Wechat và cuộc gọi chưa nhận, toàn bộ đều đến từ một người.
Phó Ý.
[Em đang làm gì? Đã về nhà chưa?]
[Còn đang chơi với Lương Hi sao?]
[Về nhà thì gửi tin nhắn Wechat cho anh.]
[Bạn gái?]
…
[Sao không nhận điện thoại?]
[Em đi đâu rồi?]
[Khương Như Vũ, nếu trong vòng nửa tiếng em không liên lạc với anh, anh sẽ báo cảnh sát.]
…
Càng nhìn xuống, Khương Như Vũ càng cảm thấy da đầu tê dại.
Cô vượt qua Lương Hi đang ngủ như chết, ấn mở màn hình di động của cô ấy, quả đúng như dự đoán, cũng có cuộc gọi chưa nhận và tin nhắn Wechat từ Phó Ý.
Lúc này Khương Như Vũ mới nhớ tới, tối qua hai người vùi đầu ăn bữa khuya xem phim, vì không muốn người khác làm phiền cho nên đã tắt toàn bộ ứng dụng trò chuyện, ngay cả điện thoại cũng chuyển sang chế độ im lặng.
Sống lưng chợt cứng ngắc, gần như cô có thể dự đoán được sau khi biết sự thật Phó Ý sẽ tức giận thế nào.
Khuôn mặt từ trước đến nay luôn mang ý cười có thể lại tràn đầy băng giá, ngay cả mấy ngày nữa cũng sẽ không cho cô sắc mặt tốt.
Sẽ nghiêm mặt dạy dỗ cô, cũng có thể sẽ trực tiếp chiến tranh lạnh.
Anh luôn quan tâm cô như vậy, mỗi ngày nhất định phải liên lạc với cô.
Nhìn Lương Hi, người phía sau đã mệt mỏi bắt đầu nhỏ giọng thở đều.
Khương Như Vũ mím môi, động tác xuống giường nhẹ nhàng đi rửa mặt mặc quần áo, gửi một tin nhắn Wechat cho Lương Hi xong nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi căn phòng nhỏ của cô ấy.
Thẳng đến khi ra khỏi tiểu khu, đi trên đường đến trạm tàu điện ngầm, cô mới run sợ trong lòng bấm điện thoại gọi cho Phó Ý.
Sau một tiếng chuông lập tức được nối máy, trong ống nghe truyền đến giọng người đàn ông trầm thấp, mang theo vẻ mệt mỏi khó che giấu được.
Vừa nghe thấy âm thanh này, áy náy trong lòng Khương Như Vũ lại càng không biết giấu ở đâu, nhỏ giọng mềm mại gọi một câu: “Bạn trai…”
“Bây giờ em đang ở đâu?” Không đợi cô nói hết câu, Phó Ý thẳng thừng cắt ngang lời cô.
“...” Khương Như Vũ ngước mắt tìm địa chỉ dễ thấy nhất: “Trước cửa KFC đường Nguyên Thành.”
“Đứng đó đừng đi đâu, anh qua đón em ngay bây giờ.”
Giây kế tiếp, điện thoại bị ngắt.
Tốc độ của Phó Ý rất nhanh, cũng không lâu lắm, Khương Như Vũ đã nhìn thấy chiếc Maybach màu xám quen thuộc dừng lại trước mắt mình.
Cô hơi do dự, cố gắng không chế nét mặt mình thành điềm nhiên như không, sau đó mở cửa xe ghế phụ rồi ngồi lên, thắt dây an toàn.
Nhưng mà sau khi cô làm một loạt chuyện này xong, Phó Ý lại tắt động cơ xe, tầm nhìn tập trung ở chỗ bán bánh chiên và hoa quả bên cạnh đèn giao thông ngoài cửa sổ xe, ngón trỏ gõ từng nhịp lên tay lái.
Không bị cản trở bởi bên ngoài, trong xe cực kỳ yên tĩnh, im lặng đến quỷ dị.
Có tiếng gõ theo nhịp điệu vang lên, giống như nện từng cái vào lòng cô, giống như đang thúc giục cô giải thích thành thật, càng giống như đang cho cô cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
Điều này càng làm da đầu cô tê dại hơn việc sáng sớm nay tỉnh lại nhìn thấy thông báo tin nhắn tràn đầy màn hình, khiến phóng tuyến tâm lý cô đã chuẩn bị hơn 10 phút đồng hồ mà cô tự cho rằng không chê vào đâu được bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ.
“Bạn trai…” Cô nhỏ giọng gọi anh một câu: “Hôm qua bọn em ở nhà Lương Hi xem phim ý mà… cho nên không thấy được tin nhắn Wechat anh gửi… cũng không thể nhận được điện thoại…”
“Cho nên.” Anh rất kiên nhẫn đợi cô nói xong mới tiếp tục hỏi: “Anh gọi điện thoại cho em cả một tối, em đều không nghe thấy đúng không?”
Dừng một chút, giọng điệu anh giễu cợt: “Một mình em không nghe thấy, thêm cả Lương Hi cũng không nghe thấy?”
“Em và Lương Hi đều để chế độ im lặng, bởi vì nhóm trong Wechat rung không ngừng, rất làm phiền bọn em xem phim…”
“Được.” Trầm mặc một hồi, anh mới cong môi: “Là anh đã làm phiền các em xem phim.”
Giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt, anh cong môi nhưng không có chút độ ấm nào, nghe vậy lòng bàn tay Khương Như Vũ đều toát mồ hôi lạnh.
Quả thực Phó Ý rất ít khi nói chuyện với cô như thế này, anh thật sự đã rất tức giận rồi.
Sau khi Phó Ý nói xong câu đó lại mở động cơ xe, chuyên tâm lái xe, trên đường đi không nói với cô câu nào.
Khương Như Vũ bị anh làm cho sợ hãi trong lòng, thỉnh thoảng lén liếc nhìn anh, về sau bị anh không mặn không nhạt liếc mắt nhìn lại nên không dám khinh suất nữa, chỉ dám cẩn thận xuyên qua kính chiếu hậu bên trong xe quan sát ánh mắt của anh.
Tóc của anh khô ráo hỗn loạn, khóe môi nhếch lên vẻ giận dữ, nhìn qua giống như đang kìm nén tâm trạng không quá tốt sắp bùng nổ tức giận nào đó; mặc dù khuôn mặt căng thẳng nhưng không cách nào che đậy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh.
“Tối qua anh ngủ không ngon sao?” Cô vô thức bật thốt ra khỏi miệng.
Vốn cho là Phó Ý sẽ vô tâm không để ý đến cô, không ngờ tuy là anh còn chưa thèm nhìn cô lấy một cái nhưng vẫn nặng nề ‘Ừm’ một tiếng.
Chỉ có điều trái tim đang treo lơ lửng của Khương Như Vũ không bởi vì anh sẵn lòng trả lời mà hạ xuống một chút, ngược lại càng buồn hơn.
Đây không phải đã nói rõ, vì lo lắng cho mình nên Phó Ý mới không thể nghỉ ngơi thật tốt sao.
Cô lại còn mải chơi cùng Lương Hi, muốn high bao nhiêu có bấy nhiêu.
Hoàn toàn giống một cô gái xấu xa.
Ngay lập tức trong đầu cô hiện lên hình ảnh Phó Ý thảm thương ngồi trên giường nơi công tác, nhíu chặt mi tâm nhìn chằm chằm màn hình di động, lo sợ bỏ qua bất kỳ động thái nhỏ nào của cô, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn.
Trong đầu lại nhảy ra đủ mọi ý nghĩ ‘Có phải bây giờ bạn gái tôi vô cùng bất lực không ai giúp đỡ, nhưng mà tôi lại không thể đi cứu cô ấy’, ‘Chẳng lẽ bảo bối bé nhỏ tri kỷ của tôi gặp bất trắc rồi, vậy đều tại tôi không thể về nhà’.
Chỉ có điều cảnh tượng kỳ quái đó vừa xuất hiện đã bị Khương Như Vũ run rẩy bác bỏ, còn lâu cô mới cho rằng Phó Ý sẽ là kiểu đàn ông buồn rầu như thế.
Ngay khi cô đang đè ép suy nghĩ lung tung hỗn loạn, xe chợt phanh gấp, Khương Như Vũ suýt nữa bị đụng đầu.
Ngay sau đó Phó Ý thản nhiên nói: “Xuống xe, đến rồi.”
Cô ủ rũ xuống xe, ngoan ngoãn đứng chờ Phó Ý xuống xe tại nơi cô thường đợi.
Chưa quá vài giây, cửa điều khiển của chiếc Maybach màu xám bạc mở ra từ bên trong, quần tây ôm lấy đôi chân dài bước qua cửa xe đi xuống.
Không nắm tay cô như ngày thường, Phó Ý lướt qua cô đi vào trong thang máy trước.
“...” Khương Như Vũ cũng không dám thở mạnh, hậm hực theo sau Phó Ý vào thang máy.
Bầu không khí giữa hai người bất hòa ở trong một không gian kín nhỏ hẹp không thể nghi ngờ khiến người khác hít thở không thông.
Khương Như Vũ chưa từng cảm thấy khoảnh khắc ở chung với Phó Ý lại gian nan tới vậy.
Trong lúc Phó Ý nhận điện thoại, chỉ nói câu “Đã tìm được người, có thể thu đội rồi” xong lại dứt khoát im lặng.
Khoảng chừng nữa phút, thang máy đã tới tầng 18- chỗ ở của bọn họ.
Phó Ý quét vân tay, lúc vào cửa bước chân hơi dừng lại, sau đó không nói một lời quay về phòng ngủ.
Cô không đi vào ngay lập tức, đứng ở cửa một lúc, gửi lại tin nhắn cho Lương Hi bảo cô ấy đừng trả lời điện thoại và tin nhắn Wechat của Phó Ý xong mới bước vào.
Giây tiếp theo, cô trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.
Bức tường phía trên sofa đối diện phòng khách treo bong bóng đủ loại màu sắc, hợp thành dòng chữ “Happy birthday to Yuna”.
Ngọn nến trên bàn đã tắt, cơm Tây tinh xảo đã sớm nguội lạnh từ lâu, champagne đã hết bọt, bị ai đó tức giận cầm chai uống vài ngụm.
Trên sàn nhà từ huyền quan là hình trái tim dùng cánh hoa hồng tạo thành, bị đạp lên mấy cái lộ rõ vẻ tiêu điều.
Trong góc phòng có cây thông Noel khổng lồ treo đèn màu vẫn chưa tắt, dưới tán cây là hàng rào trắng vây quanh cùng những hộp quà đủ mọi màu sắc hình dạng, có thể thấy trong đó mấy món trước mắt cô có dùng màu vẽ đánh số.
Bước chân cô không chịu khống chế hướng về phía gốc cây thông Noel được trang hoàng tỉ mỉ, ngồi xổm xuống, ngón tay run run hướng về phía hộp quà dưới tán cây, lật xem từng món một.
Có cái được đánh số 0, còn có 1, 2, 3, 4, 5,... đến tận số 23.
Trái tim hoàn toàn nguội lạnh, cô đưa tay cầm lấy món quà số 15, muốn mở ra xem, bóc một lúc băng dính sững người không thể mở tiếp.
Sau đó mới phát hiện tình trạng bản thân lúc này căn bản không phải là mở quà.
Chẳng lẽ… Phó Ý, tối qua đã về đến Lâm Giang rồi?
Chính là vì chạy về gấp để trải qua sinh nhật với cô, còn sớm bố trí cho cô một kinh hỉ?
Nghe lời anh mới nói trong điện thoại, có lẽ là đã báo cảnh sát rồi, bảo họ cho người đi tìm cô?
Vậy cô đúng thật là… tội nghiệt nặng nề.
Mềm người ngồi bệt xuống đất một lúc lâu, Khương Như Vũ mới giống như cuối cùng cũng tìm lại được tri giác của bản thân, từ dưới đất bò dậy, bước chân chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Trong phòng ngủ không có người, cửa phòng tắm đang đóng, có tiếng nước chảy ào ào truyền tới.
Khương Như Vũ nhớ tới hôm nay là ngày nghỉ của toàn đoàn vũ đạo, dứt khoát thay một bộ đồ ngủ trong lúc đợi Phó Ý.
Mười phút sau, tiếng vòi hoa sen ngừng lại, chỉ trong chốc lát, Phó Ý đi ra từ phòng tắm.
Người đàn ông chỉ mặc áo ngủ, hơi để lộ lồng ngực và cơ ngực săn chắc, vạt áo không thể che khuất cơ bắp rắn chắc ở bắp chân, vài sợi tóc rủ xuống vẫn còn nước nhỏ giọt.
Lúc này Khương Như Vũ hoàn toàn không có tâm trạng tán thưởng sắc đẹp của anh, không lên tiếng, ngoan ngoãn lấy máy sấy tóc muốn giúp anh sấy khô nhưng bị Phó Ý cản lại.
Nghe tiếng ồn