Ngoại truyện 10. [Khương Như Hòe] Bình hoa ngực lớn không có đầu óc.
Đại học Khoa học và Công nghệ Lâm Giang là một trường đại học danh tiếng ngang với Lâm Đại, đến nay vẫn tranh chấp trường nào tốt hơn.
So với Lâm Đại, khuôn viên trường Khoa học và Công nghệ Lâm Giang nhỏ hơn, nhưng việc phủ xanh lại làm tốt hơn, cho dù là ngày hè oi ả, khi đi trên đường cũng được cây đại thụ che đi ánh nắng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được một làn gió nhẹ mát mẻ thổi tới.
Chu Cảnh Di không biết hôm nay phát sách giáo trình, nếu không sẽ không mang theo túi đeo chéo, quá nhiều sách cũng không thể đạp xe đạp hay đi xe điện, chỉ có thể ôm lấy chồng sách giáo trình đi bộ về ký túc xá.
Người cô toàn mồ hôi, sau khi đi ra khỏi tòa giảng đường chỉ mới đi được hơn mười phút, toàn bộ phía sau lưng đã ướt sũng, dán vào lưng dính dính, cực kỳ khó chịu.
Năm nay Chu Cảnh Di lên năm hai đại học, là bóng hồng duy nhất của lớp hai ngành Xây dựng dân dụng, là kiểu con gái vào ngày phụ nữ Trung Quốc hay ngày Quốc tế phụ nữ chỉ cần yêu đương một chút thôi là có thể nhận quà mỏi tay.
Năm đó cô nhất định phải đăng ký Lâm Khoa Đại*, bố mẹ Chu làm sao cũng không ngăn cản được cô, dù cho cuối cùng nhận được thư thông báo trúng tuyển phát hiện bị điều chỉnh thành chuyên ngành Xây dựng dân dụng này, bố mẹ Chu muốn đưa cô ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô cũng khăng khăng làm theo ý mình.
*Viết tắt của đại học Khoa học và Công nghệ Lâm Giang.
Cho dù sau này phải làm một nhà thầu dự án, cô cũng xác định phải học trường này rồi.
Ôm tám quyển sách chuyên ngành đi càng lâu, cả người dính dính càng lúc càng khó chịu, cô đi vài bước đến chỗ bóng mát, dừng lại định nghỉ ngơi một lát.
Động tác mới dừng lại chợt nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, không gần không xa vừa vặn đủ để cô nghe rõ ràng.
“Cuối cùng cũng khai giảng rồi hahaha, tớ nhớ nữ thần muốn chết rồi.”
Là Diệp Liễu, học kỳ trước đã tỏ tình với cô, Chu Cảnh Di không chút do dự cự tuyệt.
Tuy nói là không chút do dự, chẳng qua Chu Cảnh Di vẫn lưu lại cho mình một con đường lùi, không nói mấy lời quá tàn nhẫn, thậm chí còn nói với cậu ta không thể làm người yêu có thể làm anh em tốt.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì cậu ta là anh em tốt của Khương Như Hòe.
Lúc này nghe thấy giọng của Diệp Liễu, Chu Cảnh Di biết rõ tám chín phần Khương Như Hòe cũng ở đây.
Cúi đầu tính toán chuẩn xác thời gian, trong lòng cảm thấy gần đến lúc thì cô làm bộ trong khi vén tóc vô tình ngẩng đầu, cuộc đối thoại của hai người đàn ông phía sau vừa vặn rơi vào tai cô.
“Nữ thần? Chu Cảnh Di sao?” Nói chuyện là một người bạn cùng phòng khác của Khương Như Hòe.
“Nếu không thì là ai. Ngoại trừ cô ấy còn có ai đảm nhận được tiếng xưng hô nữ thần này? Anh Hòe, anh nói có phải không?’
Không nghe thấy tiếng nữa, bước chân của người phía sau dừng lại, đoán chừng là không nhận được đáp án, Diệp Liễu có hơi mất hứng nâng cao giọng lặp lại: “Anh Hòe? Em hỏi anh cảm thấy Chu nữ thần của em thế nào?”
Trong nháy mắt Chu Cảnh Di thẳng lưng, ngừng thở…
Giây tiếp theo, âm thanh lạnh nhạt lại hà khắc của người đàn ông truyền đến từ sau lưng.
“Chu Cảnh Di…?” Cười giễu một tiếng: “Diệp Liễu, thường thức của cậu cũng chỉ có thể thôi.”
Hơi dừng lại, anh bổ sung thêm một câu.
“... Bình hoa ngực lớn không có đầu óc.”
Chu Cảnh Di: “...”
Đây là lần đầu tiên Chu Cảnh Di nghe thấy lời đánh giá mình từ trong miệng Khương Như Hòe.
Cho dù anh là người con trai cô thầm mến từ cấp ba đến giờ.
Nhưng điều này cũng không ngăn được việc cô tức giận.
Công bằng mà nói, Chu Cảnh Di quả thực rất xinh, khuôn mặt phù hợp với phần lớn thẩm mỹ chọn người yêu của người khác giới, từ nhỏ đến lớn bất kể là đi đâu đứng đâu cũng đều là tiêu điểm.
Bất kể là tỏ tình ngay trước mặt hay nhận được thư tình chocolate, cô là người có trải nghiệm phong phú.
Nhưng mà coi như cô là người mình đầy kinh nghiệm, từ trước tới giờ cũng chưa bị người khác đánh giá thế này.
“Bình hoa ngực lớn không có đầu óc.”
Câu nói này có ưu điểm mà cô không thể phủ nhận.
Thế nhưng không có đầu óc…
Cô quả thật không có hứng thú với kiến trúc, sau này cũng không định coi đây là nghề kiếm sống, cho nên trốn học một chút ngủ trong giờ một chút thành tích kém tí thì có sao?
Có đến mức nói cô như vậy không?
Nghĩ tới đây, cô có suy nghĩ xảo quyệt quay đầu, muốn nhìn xem người đàn ông Khương Như Hòe này bị bất ngờ không kịp đề phòng mà trông thấy người mới bị anh mắng xong đứng ngay trước mặt mình thì có thể có phản ứng kinh hãi thế nào.
Ai ngờ trong khoảnh khắc cô nghiêng đầu nhìn lại, người đàn ông vừa vặn ngẩng đầu lên, mặt mày thoải mái trong giây lát nhìn thấy cô hơi chần chừ, biểu cảm lười biếng cứng lại giây lát, ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.
“Cắm cọc ở chỗ này làm gì?” Làm ra vẻ không nhìn thấy cô, Khương Như Hòe không nhịn được quét mắt nhìn bạn bè cùng phòng một lượt, thấy bọn họ vẫn trợn mắt há mồm nhìn về phía trước, trong lòng thầm mắng một câu, dẫn đầu nhấc chân đi về phía trước.
Đi được mấy bước, khi sắp đi qua bên người cô gái, vải may trước ngực Khương Như Hòe đột nhiên bị người ta nắm lấy, trên môi bị vật gì đó ấm áp mềm mại chặn lại, ngay sau đó môi dưới truyền đến đau đớn.
Bên tai còn là hơi thở của cô, lời nói hung ác gần như sắp mất lý trí.
“Thế nào, bị bình hoa ngực lớn không có đầu óc hôn…”
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, vui, chứ?”
-
Chu Cảnh Di có một tật xấu.
Nếu như quá tức giận sẽ dễ dàng bắt đầu tùy tiện làm theo ý mình.
Tất nhiên là sau khi xảy ra thì sẽ là màn cực kỳ cực kỳ hối hận.
Sau khi nhận xong sách giáo trình, có một tiết học Mao khái* tạm thời thay đổi vào chiều nay. Tiết học này vốn vào ngày mai, cũng chính là tiết học sau khi kết thúc giờ lên lớp chính thức mới bắt đầu, kết quả giảng viên đảm nhiệm tiết này ngày mai có chuyện quan trọng, thuận tiện liên hệ với ban học thuật chuyển tiết.
*Là một tiết học giới thiệu về tư tưởng Mao Trạch Đông và hệ thống lý thuyết của chủ nghĩa xã hội ở