Edit: Yuu
——————
Thời gian mở màn buổi công chiếu là 8h tối, 7h đã phải tới rạp hóa trang chuẩn bị. Sợ kẹt xe nên lái xe cố ý đi nhanh, Dụ Kiêu và Thích Vãn cũng không kịp ăn cơm chiều.
Thời gian còn sớm nên Thích Vãn để Bành Khang Khang đi lên làm tạo hình cho Dụ Kiêu trước, còn cô thì xuống tiệm bánh tầng 1 mua chút bánh ngọt trà sữa.
Dạ dày Dụ Kiêu không tốt, không thể nhịn đói lâu.
Bên tổ chức dựng phòng hóa trang tạm thời trong phòng VIP của rạp chiếu phim, vài người dẫn và đạo diễn đang chuẩn bị bên trong.
Đạo diễn thấy một tiểu cô nương đứng phía sau Dụ Kiêu, xấu hổ cắt ngang việc trao đổi.
Ông ta dừng nói chuyện, nhíu mày ý bảo Dụ Kiêu qua đó.
Bộ điện ảnh này của bọn họ chi phí chế tác cao, đạo diễn cũng rất có tiếng. Thích Vãn cười xinh đẹp, ngọt ngào chào hỏi ông: “Chào đạo diễn ạ.”
Đạo diễn gật đầu đáp lại, ái muội hỏi Dụ Kiêu: “Vị này chính là?”
Dụ Kiêu cười nhạt: “Tiểu Vãn, trợ lý mới của tôi.”
Đạo diễn “A…” một tiếng, âm cuối lên cao, vỗ vỗ cánh tay anh: “Tiểu tử nhà cậu, trợ lý cũng xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng là nữ minh tinh nào?”
Đạo diễn đều đã khích lệ như vậy, Thích Vãn cảm thấy bản thân cũng không nên quá khiêm tốn. Cô thuận tiện cải biên vài câu thải hồng thí (ý chỉ nịnh nọt) của đám khuê mật, pha trò khiến đạo diễn thoải mái cười to.
Chờ đạo diễn cảnh xuân đầy mặt đi mất, Dụ Kiêu ngồi trở lại bàn hóa trang, nhẹ giọng hỏi cô: “Vừa rồi cô đi đâu thế?”
Thích Vãn đưa bánh ngọt cùng trà sữa ra: “Cái này cho anh, anh ăn trước một chút lót bụng.”
Dụ Kiêu không tiếp, hạ mắt nhìn thoáng qua nhãn hiệu trên nắp: “ChiChi Mốc (nhãn hiệu trã sữa), đây là cái gì?”
Thích Vãn: “Trà sữa a, vẫn còn nóng, anh chưa uống qua sao?”
Dụ Kiêu vươn tay lấy bánh ngọt trong tay cô: “Học sinh tiểu học mới uống cái này.”
Thích Vãn: ???
Anh còn không cảm kích???
Không phải, người nào bảo anh học sinh tiểu học mới uống trà sữa? Ngài thật lạc hậu quá đi?
Cũng không biết sao, cô đột nhiên cáu kỉnh, trước mặt Dụ Kiêu cắm ống hút vào cốc trà hút một miệng lớn, rồi đưa cốc của Dụ Kiêu vào tay Bành Khang Khang: “Cho cậu.”
Bành Khang Khang không dám nhận, hắng giọng nói: “Không cần, tôi cảm thấy ly nước chanh 5 đồng này cô mua rất ngon, cám ơn nha.”
Xem đi! Bành Khang Khang còn biết cảm ơn, mà anh thậm chí ngay cả ChiChi 35 đồng cũng không biết quý trọng!
A, đồ đàn ông đáng ghét!
Thích Vãn rầu rĩ ngồi một bên điều chỉnh thử cameras của mình.
Trong lúc kiểm tra, cô vô tình nghe thấy Dụ Kiêu hỏi Bành Khang Khang: “Cậu có nước khoáng không?”
Bành Khang Khang lắc đầu: “Không có, phải đi mua ở quầy phía trước.”
Dụ Kiêu nhìn về phía Thích Vãn, thấy cô cúi đầu làm chuyện của mình. Anh muốn nói lại thôi, thu hồi ánh mắt.
Thích Vãn vụng trộm liếc nhìn, thoáng thấy hai mắt của anh nhìn chằm chắm ly trà sữa trên bàn, chần chờ khoảng khắc lại thu trở về.
Quá vài giây, thật sự có chút khát. Anh nơi lỏng cà vạt trên cổ, điềm nhiên như không cắm ống hút vào uống một ngụm.
Thích Vãn: Hừ, học sinh tiểu học.
—-
Lễ công chiếu có mời bộ phận truyền thông tham gia, vì nâng cao danh tiếng bộ phim nên đánh giá của truyền thông cũng rất quan trọng.
8h tối, phóng viên vào bàn xong xuôi, dẫn chương trình lên sân khấu bắt đầu mở màn ngắn gọn, đội ngũ làm phim (*) đứng bên ngoài đợi lên đài nhận phỏng vấn.
(*) đội ngũ làm phim/đoàn làm phim: một tác phẩm điện ảnh và truyền hình trưởng thành trước tiên cần có một đội ngũ sáng tạo hoàn chỉnh. Các nhân viên sáng tạo thường bao gồm: biên kịch, nhà sản xuất, tư vấn, đạo diễn, giám đốc/phó giám đốc, diễn viên, tổ đạo cụ, tổ thiết kế, ánh sáng, nhà tạo mẫu, chuyên gia trang điểm, xử lý hậu kì, chỉnh sửa, sao chép.
Mời đội ngũ làm phim lên trước sân khấu, trên màn hình lớn phát một đoạn trailer ngắn của bộ phim.
Thích Vãn đã xem qua giới thiệu bộ phim này trên mạng nhưng hình như không phải bản cuối cùng, lúc thấy gương mặt Trì Trầm hiện lên cô cực kỳ kinh ngạc,
Cô nhìn nhìn trước sau đều không phát hiện có bóng dáng Trì Trầm. Cô chọc chọc cánh tay Dụ Kiêu hỏi: “Trì Trầm cũng diễn bộ phim này của anh hả? Hắn đâu? Hôm nay không tới sao?”
“Anh ta là khách mời chỉ có mấy cảnh nên không tham gia tuyên truyền.” Dụ Kiêu trả lời.
“Như vậy à, vậy đáng tiếc quá.”
Cô còn muốn quay video share cho Ngôn Mông a.
Dụ Kiêu ôm cánh tay, nghe ra mất mát trong giọng nói của cô, mắt híp lại: “Làm sao, cô rất muốn thấy hắn?”
Thích Vãn gật gật đầu lại vội vàng lắc đầu, phủ nhận nói: “Không phải, Trì Trầm là idol khuê mật của tôi nhưng nó thích Trì Trầm rồi.”
Cô đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng lần trước xem phim cùng Ngôn Mông, cười nói với Dụ Kiêu: “Có một lần mấy người bằng hữu chúng tôi đi xem phim của Trì Trầm, cô ấy xem hai lần đều khóc như núi đổ, tất cả rạp chiếu phim mọi người đều nhìn chúng tôi…”
Chuyện này trở thành trò cười để bọn họ chế giễu Ngôn Mông, nhưng người đàn ông trước mắt này hoàn toàn không tiếp chuyện, thần sắc đạm mạc không có nửa phần ý cười. Thích Vãn cười gượng “ha..ha” hai tiếng, lời còn thừa cũng nuốt trở vào.
MC đã cue (*) đến diễn viên, Dụ Kiêu cài lại khuy áo thẳng lưng bước lên đài.
(*) cue: vĩ bạch, tiếng cuối cùng của một diễn viên dùng để nhắc diễn viên khác nói, làm động tác hoặc ra sân khấu (nguồn tudien)
Các vị trong đội ngũ làm phim đã có cuộc phỏng vấn ngắn, đề tài bắt đầu quay quanh các diễn viên chính.
Người dẫn chương trình cực kỳ lanh trí, biết khán giả muốn nghe gì nên vài lần để Dụ Kiêu nói về lần hợp tác này với Trì Trầm. Dù sao 2 ngôi sao nhân khí lớn lần đầu cùng xuất hiện trong một bộ phim, có đề tài lại có nhiệt độ.
Thích Vãn cũng không nhàn rỗi, cô tìm góc ngắm tương đối tốt khiêng cameras tới để quay chụp hoạt động hôm nay cho Dụ Kiêu, tối về có thể phát lên Weibo.
Ánh sáng trong phòng không tốt lại không thể mở đèn flash, chỉ có thể hoàn thiện kết cấu, cái khác phải dựa vào PS thôi.
Bên cạnh có phóng viên nhìn thấy cameras của Thích Vãn, đáy mắt tỏa sáng, vượt qua vài hàng tới vỗ vai cô: “Mỹ nữ, cô người công ty nào? Cái này của cô thuộc dòng camera Hasselblad H6D có giá hơn 40.000 USD phải không? Công ty các cô cũng bỏ được sao.”
(*) Hasselblad H6D: hãng máy ảnh Medium Format nổi tiếng, ra mắt H6D-400C cuối năm 2018 với khả năng chụp ảnh độ phân giải 400MP với giá ‘khủng’ 47.955 USD (~ 1,1 tỷ đồng) chưa bao gồm thuế. Để sử dụng H6D – 400C người dùng sẽ phải mua thêm ống kính Hasselblad (cũng đắt không kém) và dung lượng bộ nhớ cần tới hàng TeraByte.
Thích Vãn luôn vô cảm với đàn ông bắt chuyện, nhưng người trước mặt này rõ ràng có mắt biết phân biệt hàng tốt xấu, cô miễn cường cùng hắn hàn huyên thêm hai câu.
“Tôi không phải phóng viên, tôi là trợ lý Dụ Kiêu.”
Phóng viên kinh ngạc: “Vậy ông chủ của cô cũng dám bỏ đấy! Cái camera này là ước mơ tha thiết của biết bao nhiêu kẻ đam mê chụp ảnh, còn thêm cái ống kính này, một bộ cộng lại cũng hơn 50 vạn!!! Combo đỉnh cao như vậy mà boss của cô cũng lấy ra để chụp hoạt động? Có tiền thật tốt.”
Cái gọi là nhiếp ảnh cùng phú tam đại (giàu đời thứ ba), chính là combo hủy diệt Đường vào Ảnh môn (giới nhiếp ảnh) sâu như biển, về sau chỉ có mua mua mua.
Đạo lý kia bất kỳ kẻ yêu thích chụp ảnh nào đều biết, không có tiền thật đúng là không chơi nổi cái sở thích này.
Kết thúc phỏng vấn, từng vị trong đội ngũ sản xuất phim lần lượt ngồi vào hàng đầu tiên, buổi công chiếu chính thức bắt đầu.
Thích Vãn cũng thu dọn cameras, ngồi vào vị trí nhân viên đằng sau.
Đây là bộ phim kể về câu chuyện cảnh sát do Dụ Kiêu đóng kiên cường truy quét tội phạm, cùng đồng nghiệp lùng bắt những kẻ buôn lậu thuốc phiện tại Tam giác vàng.
Điện ảnh được cải biên theo sự kiện có thật, cổ vũ những cảnh sát truy bắt ma túy ở tiền tuyến, hồi hộp gay cấn, cảm động rơi nước mắt, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng trĩu.
Tình tiết cuối cùng, Dụ Kiêu đóng vai nam chủ vì cứu đồng nghiệp bị đám tội phạm bắt giữ, một mình vọt vào mưa bom bão đạn, lừng lẫy hy sinh, lưu lại một hình ảnh ngã trong vũng máu cùng màn cúi chào đặc tả của đội trinh sát.
Khán giả cảm động rơi lệ đồng thời cũng không khỏi cảm thán diễn xuất của Dụ Kiêu quá chân thật, không hổ là ảnh đế.
Thích Vãn nhập vai quá sâu, nước mắt ào ào rơi xuống. Bởi vì nam chính là Dụ Kiêu đóng, cảm giác càng thêm đau lòng. Khoảnh khắc thấy anh ngã xuống, cô như muốn sụp đổ.
Đến tận khi buổi công
Quá cảm động rồi!
Cô muốn gửi cho biên kịch hai con dao, nam chính đẹp trai như vậy làm sao lại để chết!!!
Cảnh sát truy bắt ma túy quá cực khổ rồi, đám buôn ma túy đi chết đi, đi chết đi!
Thích Vãn đi theo phía sau Dụ Kiêu khịt mũi, thút tha thút thít.
Người không biết chuyện nhìn dáng vẻ vành mắt đỏ hồng thảm thương của cô còn tưởng rằng cô bị vị Boss mặt lạnh phía trước kia rặn dạy, nhao nhao liếc mắt nhìn.
Dụ Kiêu bị người chung quanh nhìn mà phiền lòng, ánh mắt đánh giá kia tự như nói “Tiểu cô nương đáng thương như vậy, đàn ông như anh thế mà cũng xuống tay được a.”
Anh nhớ tới trước khi chiếu phim, Thích Vãn còn cười nhạo bạn cô ấy xem phim khóc đến không thành tiếng. Giờ thì tốt rồi, cô cũng khóc chẳng kém.
Anh chau mày, dừng bước quay đầu nhìn Thích Vãn, giọng nói trầm xuống: “Đừng khóc nữa.”
Thích Vãn bị anh nói sợ tới mức bả vai run lên, rụt về sau, một đôi mắt ướt sũng ngửa đầu nhìn anh.
Giọng điệu tủi thân khóc nức nở: “Anh hung dữ với tôi…”
Huyệt thái dương của Dụ Kiêu nhảy thình thịch: “…”
Anh câm nín, bất đắc dĩ nhắm chặt mắt, hai tay đút túi quần dựa vào tường.
“Cô bình tĩnh trước đã.”
Thích Vãn: ???
Tôi vì anh cảm động thành như vậy, anh còn hung tôi bảo tôi bình tĩnh? Đây là thái độ đàn ông nên có sao???
Tôi không bình tĩnh, tôi khóc cho anh xem!
Dụ Kiêu cũng không biết câu nói kia của mình sai chỗ nào, chỉ là tiểu trợ lý vậy mà càng khóc càng lợi hại.
Đạo diễn bước ra từ phòng chiếu, nhìn thấy hai người tự động nghĩ đến cảnh tình yêu nam im lặng nữ rơi lệ.
Ông đi qua vỗ vỗ bả vai Dụ Kiêu, nghiễm nhiên giọng điệu giáo dục: “Với con gái a phải ôn nhu, dù người ta có làm sai hoặc có hiểu nhầm thì từ từ nói, đừng hung dữ với người ta.”
Dụ Kiêu: “….”
Đợi đạo diễn đi, Thích Vãn cũng hiểu được mình khóc tiếp giống như làm trò. Cô khịt khịt mũi, lau khô nước mắt giải thích nói: “Tôi không phải, tôi chính là xem phim nhập vai quá, vai diễn của anh quá bi thương a.”
Dụ Kiêu “Uhm” một tiếng, rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, đột nhiên nhẹ giọng, ôn nhu nói: “Đừng khóc, phim là giả.”
Thích Vãn định nhận khăn tay cũng quên rút lại, ngửa đầu chống lại ánh mắt thâm thúy của anh.
CMN, Dụ Kiêu ôn nhu như vậy là tồn tại có thật à?!!!
Dụ Kiêu dường như cũng nhận thấy mình với người trợ lý này quan tâm quá mức, hầu kết anh rục rịch, dời tầm mắt nói: “Đi thôi.”
“Đi.”
Thích Vãn kẹt não cuối cùng bình thường trở lại, khóe mắt không giấu được vui vẻ.
Theo vài bước cô mới nghĩ đến bản thân sẽ không khóc lem hết lớp trang điểm chứ? Cô lấy trong túi cái gương nhỏ soi soi.
Uh`m, vẫn xinh đẹp, càng thêm điềm đạm đáng yêu. Phụ nữ dùng đồ trang điểm đắt tiền quả nhiên là đúng.
—-
Bành Khang Khang đã thu thập xong đồ đạc đứng trước cửa thang máy, xa xa thấy hai người một trước một sau đi tới, dương cánh tay lên ngoắc ngoắc: “Bên này bên này.”
Bọn họ đi đường VIP, thời gian lúc này không còn sớm, rạp chiếu phim cũng không còn nhiều người. Bành Khang Khang bấm thang máy, quay đầu lại hỏi Thích Vãn khóc thế nào mà trôi cả trang điểm, sau đó còn phạm bệnh nghề nghiệp bình luận vài câu.
Thích Vãn vốn muốn quay sang lườm, lại nghe anh ta chuyển đề tài: “Hôm nay thấy cô tôi mới biết biết cái gì gọi là tiên nữ rơi lệ. Tuy trang điểm không còn hoàn mỹ nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, vẫn rất xinh đẹp.”
Ham muốn sống của tiểu tử này cũng mạnh đấy!!!
Thích Vãn nhếch môi, vứt cho hắn một cái nháy mắt, còn không quên âm thầm chê bai Dụ Kiêu trong lòng.
Nhìn xem nhìn xem! Đây mới là đáp án tiêu chuẩn dỗ dành con gái! Ai đó học hỏi đi!
Bành Khang Khang lật tìm đồ trong tay, đột nhiên nói: “Ai nha! Tôi có một bộ phấn phủ quên ở phòng nghỉ rồi.”
Vừa lúc thang máy còn chưa tới, Dụ Kiêu đứng sang bên cạnh: “Cậu đi đi, chúng tôi ở đây chờ.”
Bành Khang Khang gật đầu, vội vàng quay lại tìm.
Đứng đợi chán chết, Thích Vãn dựa vào lan can thủy tinh chơi game trên điện thoại. Lại nghĩ tới ngày mai còn có lịch trình, cô mở sổ ghi chép nhắc nhở Dụ Kiêu: “Ngày mai phải gặp nhà đầu tư phim mới, buổi chiều ba giờ, tôi sẽ cho xe tới nhà anh đón.”
Dụ Kiêu nghiêng người hỏi: “Phim gì cơ, có kịch bản chưa?”
Thích Vãn vừa định trả lời cô nào biết, ánh mắt thoáng nhìn thấy một nhóm trí thức nam mang giày tây đi về hướng bọn họ.
Dựa theo góc độ, Thích Vãn nhìn thấy mặt mũi một người đàn ông trong đó chính là người gặp lúc ở đại sảnh, dẫn chương trình hình như giới thiệu là bên đầu tư phim, người đàn ông trung niên hơi mập.
Đợi khi bọn họ đến gần, bóng dáng một người đàn ông khác từ từ rõ ràng, tây trang phẳng phiu, từng cái giơ tay nhấc chân đều là phong thái thành thục của nhân sĩ thành đạt.
Đồng tử Thích Vãn đột nhiên trợn to, đó là…..
Lão cha nhà cô?!!!
Xuất phát từ bản năng tránh né, cô nhanh chóng dời tầm mắt, đặt tay lên cổ Dụ Kiêu như đang ôm, cả khuôn mặt đều chôn ở trong ngực người đàn ông.
“Đừng nhúc nhích, để cho tôi trốn một lát.”