Edit: Yuu
——
Đèn chùm khổng lồ theo phong cách châu Âu của khách sạn tỏa ánh sáng êm dịu, lúc này khu khách quý chỉ có mình Dụ Kiêu, ngồi không bao lâu thì có nhân viên khách sạn đưa tới cho anh một cốc trà nóng.
“Cảm ơn.”
Anh nhận lấy nhấp một ngụm, lười biếng ngồi trên sofa nghịch di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem tiến triển bên Thích Vãn.
Thấy cô cầm thẻ phòng đến gần, Dụ Kiêu đứng lên, ném cốc giấy không trong tay vào sọt rác: “Làm xong rồi hả? Tầng mấy?”
Thích Vãn cúi đầu, có chút xấu hổ mở miệng: “Tầng 19, nhưng mà….”
Tay Dụ Kiêu kéo vali ngừng lại: “Nhưng sao?”
Thích Vãn đưa thẻ phòng cho anh: “Nhưng chỉ có một gian, loại hai phòng một sảnh ấy.”
Dáng vẻ rụt rè con gái nên có và đắn đo trong công việc được sử dụng vô cùng đúng chỗ.
Tạm dừng vài giây, lại giải thích nguyên nhân: “Đoàn phim không biết anh đổi trợ lý, trước mắt khách sạn đã full phòng cho nên nhất thời không sắp xếp phòng khác được.”
Dụ Kiêu trầm mặc, cụp mắt, đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay cầm vali.
Trong lòng Thích Vãn bắt đầu không yên, đang nghĩ tới “người đàn ông này sẽ không phản đối đó chứ”, lại nghe anh nói: “Tôi không sao nhưng nếu cô cảm thấy không thoái mái, chúng ta có đổi khách sạn khác.”
Đại não Thích Vãn như bị đình trệ trong giây lát, anh đồng ý????
Sợi dây bị đứt kia nhanh chóng được kết nối, cô xua tay “hiểu chuyện” nói: “Không, không cần. Đều đã trễ thế này, phim trường bên này lưu lượng khách lớn, muốn tìm khách sạn rất là phiền toái, nếu cách xa thì mỗi ngày tới trường quay lại bất tiện. Hơn nữa ở cùng một chỗ cũng tiện làm việc, buổi tối anh có cần gì bất cứ lúc nào cũng có thể bảo tôi.”
Giọng nói cô vô cùng thành khẩn, nghe ra không có tư tâm gì.
Dụ Kiêu không có biểu cảm, gật gật đầu: “Vậy lên thôi.”
Khách sạn lân cận phim trường bị các đoàn phim bao thầu quanh năm, lúc Dụ Kiêu đang đợi thang máy gặp phải nhiều người quen, diễn viên cũng có, sản xuất cũng có, hai bên chào hỏi qua quít.
Thang máy lên thẳng tầng 19, tầng này duy nhất một gian phòng tổng thống ở cuối hành lang, hai phòng nhỏ một sảnh một bếp một vệ sinh, đồ dùng gia cụ đầy đủ hết, một cửa số lớn bên hông có thể nhìn toàn cảnh phim trường và thành phố.
Thích Vãn cầm thẻ phòng mở cửa rồi giúp Dụ Kiêu mang hành lý vào, hai người dạo qua một vòng trong phòng, Dụ Kiêu nhường phòng bên trong cho Thích Vãn: “Con gái ở bên trong cho thuận tiện.”
Thích Vãn vui vẻ tiếp nhận ý tốt của anh, cô mở vali, chia đồ dùng hàng ngày của hai người về từng phòng nhỏ.
Khi trên đường tới khách sạn, người của đoàn phim đã thêm Thích Vãn vào nhóm chat thông báo công việc. Lúc này đồ đạc mới vừa sắp xếp xong thì điều phối viên trong nhóm thông báo trợ lý mỗi nhà xuống sảnh 1 lấy lịch công việc sắp tới.
Thích Vãn đặt đồ trên tay xuống báo Dụ Kiêu một tiếng rồi chạy xuống tầng 1.
Sống ở tầng cao cũng có nhược điểm đó là đợi thang máy rất khó, phải quét điện thoại rất lâu mới có thang máy lên tầng cao nhất.
Cô đến tương đối trễ, điều phối viên giao cho cô mấy tờ lịch trình cuối cùng trong tay, lại hướng dẫn cụ thể nội dung công tác của Dụ Kiêu vài ngày tới.
Bộ phim này của bọn họ tên là 《Thịnh Thế Trường An 》, bởi vậy địa điểm quay phim được lấy ở trong thành.
Đại Đường thịnh thế phồn hoa cũng xem trọng lễ tiết, trước nay Dụ Kiêu không đóng phim cổ trang, bởi vậy phải học một chút động tác võ thuật và cưỡi ngựa cơ bản. Đoàn phim mời giáo sư chuyên môn tới huấn luyện diễn viên, nắm chắc tốt toàn bộ chi tiết mới có thể tạo ra tác phẩm ưu tú.
Điều phối viên: “Mấy ngày sắp tới Dụ Kiêu lão sư đi học, bên chúng tôi bố trí thời gian chụp tạo hình, thời gian chính thức chúng tôi sẽ thông báo lại sau.”
Thích Vãn lấy bút ghi chép lại, hỏi tiếp: “Bên nhà đầu tư có thể sẽ phái người tới xem tiến độ hay không?”
Điều phối viên: “Cô hỏi cái này làm gì? Kim chủ ba ba bề bộn nhiều việc, đoán chừng lúc tiến hành nghi thức khai máy mới lộ diện, sau đó phái mấy người phụ trách tới thám ban là được.”
Nghe được người tập đoàn Vạn Thần không đến, Thích Vãn cảm thấy bản thân tạm thời an toàn, lại hỏi điều phối viên mấy vấn đề, mượn đồ đạc chuẩn bị lên lầu.
Lối vào thang máy có một cửa hàng tiện lợi 24h, Thích Vãn chăm chú nhìn bên trong, sau đó chân không nghe sai bảo bước vào.
Cả sáng nay cô chưa có hạt cơm nào vào bụng, buổi chiều miễn cưỡng ăn vài miếng cơm trên máy bay hương vị không tốt lắm, lúc này trong bụng rỗng tuếch, chân cũng không có sức mà đi.
Cô đi vào cửa hàng chuẩn bị tìm chút đồ ăn, đi dạo một vòng cũng chỉ thấy bánh mì và mì ăn liền là có thể lấp đầy bụng.
Thích Vãn không ăn mì ăn liền, không dinh dưỡng lại còn béo phì, túi đựng bánh mì có chất bảo quản cô cũng chướng mắt, bệnh công chúa trỗi dậy, nhìn đi nhìn lại đồ trong cửa hàng có thể ăn, nhân viên bán hàng cũng cảm thấy vị khách này kỳ lạ.
Nhân viên giọng miền Nam rất nặng, chỉ vào tận cùng bên trong tủ lạnh: “Cô gái ơi, nếu cô cảm thấy những thứ đồ ăn vặt này không vệ sinh, trong tủ lạnh tôi còn một chút rau dưa, cô có thể mua về tự nấu này.”
Đôi mắt người bán hàng rất sắc bén, vừa rồi khi Dụ Kiêu và Thích Vãn lên lầu hắn đã liếc thấy, đại gia như vậy tới khách sạn đều ở phòng giống nhau, bát đũa đồ đạc đầy đủ hết, ngẫu nhiên có nghệ sĩ ăn không quen cơm hộp đoàn phim, trở về sẽ để trợ lý tự nấu ăn chút gì đó cũng đều có.
Thích Vãn đi đến bên cạnh tủ lạnh, thật sự có ranh xanh đóng gói, còn có tôm, cô mua về nấu mì sợi cũng đều phù hợp.
Hơn nữa Dụ Kiêu có thể cũng đói bụng, tục ngữ nói muốn bắt lấy trái tim đàn ông trước tiên phải nắm giữ dạ dày của anh ta. Tuy cô chưa làm cơm bao giờ nhưng đã từng quan sát a di trong nhà vào bếp, nấu mì sợi chắc cũng không khó đâu.
Cô cầm đồ đến quầy thanh toán tính tiền, nhân viên cửa hàng quét vài lần mã trả tiền của cô đều không thành công.
Mã quét di động liên kết với thẻ mà Thích Yến Thần cho cô, có lẽ lúc này lão ba đã phát hiện cô chạy mất nên thực thi chế tài ngăn chặn kinh tế rồi.
Cô lấy ví ra đưa một cái thẻ khác: “Quét thẻ này đi.”
—-
Trở lại phòng kia, Dụ Kiêu đã thu dọn xong đồ đạc ngồi ở sô pha đọc kịch bản rồi.
Thích Vãn chưa bao giờ thấy một diễn viên nào nghiên cứu nhân vật sâu như vậy, trước đây đi theo Khương Như Đề, cô ta chỉ xem qua kịch bản một lần tuyệt không xem lần hai. Có đôi khi tới gần cảnh quay mới qua loa lướt một lượt lời thoại.
Thấy Thích Vãn quét thẻ vào cửa, Dụ Kiêu ngẩng đầu: “Sao đi lâu vậy?”
Thích Vãn đổi giày, đặt túi đồ trong tay lên bàn trà: “Uhm, điều phối viên kia hướng dẫn khá tỉ mỉ, tôi còn tới cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya về nấu.”
Cô đưa lịch công việc cho anh, chọn nội dung quan trọng thuật lại một lần, sau cùng chỉ vào chỗ trống cô viết bổ sung: “Đại khái chính là như vậy, anh tự xem qua một lượt, tôi đánh dấu hết lên trên rồi.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi làm việc của mình.
Dụ Kiêu cho rằng là cô muốn vào bếp nấu đồ ăn khuya, không nghĩ cô lập tức vào phòng ngủ, chốc sau ôm đồ ngủ đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa còn hé nửa đầu ra nói với anh: “Tôi đi tắm trước đã nhé….lát nữa cho anh ăn sau.”
“…”
Lời này hình như có chỗ nào không đúng????
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, ánh sáng vàng ấm áp xuyên qua khe cửa tràn ra ngoài. Dụ Kiêu ngồi tại chỗ, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu kịch bản, nhưng lúc này không biết tại sao lại không xem nào được nửa chữ.
Anh xoa mi tâm đứng lên, đi đến mở nửa cánh cửa sổ lớn từ sàn đến trần (*), gió lạnh đập vào mặt, tâm trạng có thể bình tĩnh không ít.
Anh hít thở sâu mấy hơi, cho rằng sự xao động mất tự nhiên này là vì lần đầu tiên ở cùng một người con gái dưới một mái nhà, cho dù người này chỉ là trợ lý của anh, không quen cũng là bình thường.
Thích Vãn ở phòng tắm lề mề gần một tiếng, hoàn thành hết các bước chăm sóc da toàn thân mới chậm chạp bước ra.
Dụ Kiêu nghe thấy tiếng động, cầm lấy kịch bản ngồi trở lại sô pha giống như vẫn luôn chuyên chú chưa hề bị phân tâm qua.
Thích Vãn lau tóc, hai chân trần bước lên sàn.
Cô thay bộ váy ngủ lụa hai dây màu xanh ngọc, chiều dài trên đầu gối, cổ áo cao vừa phải, trước ngực ẩn hiện một khe rãnh, cánh tay và đầu vai trắng nõn trần trụi lộ ra ngoài, dáng người mảnh khảnh thướt tha.
Dụ Kiêu liếc một cái, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Thích Vãn cũng không để ý anh, toàn bộ động tác vô cùng tự nhiên, nếu có người nghĩ nhiều cũng là trong lòng họ có quỷ, không phải tại cô trêu chọc.
Lúc ở trong phòng tắm cô đã phân tích rất kỹ, tính cách người đàn ông như Dụ Kiêu muốn để anh trong thời gian ngắn kích thích phát sinh gì đó với cô dường như là không thể xảy ra. Như vậy cô chỉ có thể ngày từng ngày dây dưa anh, gần gũi anh rồi thu thập anh.
Dù sao còn phải ở đoàn phim rất lâu, cô có nhiều thời gian và kiên nhẫn.
Cô ngồi xuống sofa bên cạnh Dụ Kiêu, cầm điện thoại tra tìm thực đơn.
Mì nước cũng coi là món ăn đơn giản, Thích Vãn nhìn các bước vài lần cảm thấy bản thân OK liền cầm nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Phòng bếp trơn ẩm, lúc rửa rau nước bắn tung tóe ướt sàn nhà, Thích Vãn chân trần bất ngờ trơn trượt “bụp” ngả người ra sau, cả người ngã xuống đất.
“Ôi~~~”
Trong nháy mắt ngã sấp xuống đó, cô dùng bàn tay chống xuống đất theo bản năng, mông không bị va đập đau, hai bàn tay lại tê cứng, cảm nhận sâu sắc sự đau đơn lan từ cổ tay đến bả vai, không đứng lên nổi.
Dụ Kiêu nhìn cô lăn lộn trên mắt đất, đến khi cô không vùng vẫy nữa cam chịu ngồi xoa cổ tay mới từ từ đứng lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Thích Vãn tủi thân, mỗi một tế bào toàn thân đều đang kêu gào: Đỡ tôi! Ôm tôi! Vì nấu mì cho anh tôi mới bị ngã! Tôi khó khăn quá mà!!!
Nhưng người đàn ông này bỗng nhiên dời tầm mắt, đi đến phòng tắm, nhặt dép lê cô tháo ở cửa quay lại ném vào cạnh chân cô: “ĐI vào đi.”
“…”
Dù không ôm tôi, quý ông tốt xấu cũng phải kéo tôi đứng lên chứ?
Lại đợi vài giây, Dụ Kiêu vẫn không động.
Thích Vãn: Giả cười.jpg
Được rồi, tôi còn quá trẻ, tôi nghĩ quá nhiều.
Cô đi dép lê vào như anh mong muốn, bóp bóp cổ tay vịn bàn bếp đứng lên, u oán bĩu môi, tiếp tục mở vòi lấy nước rửa rau.
Dụ Kiêu không đi, ôm ngực dựa vào cạnh cửa nhìn bóng lưng yếu ớt bận rộn của người con gái trước mặt.
Không gian phòng bếp chật chội, váy dây màu xanh ngọc dưới sự phản chiếu của ánh sáng rung rinh như có bươm bướm trắng đậu xinh đẹp chói mắt, làn váy bị dính nước khi ngã xuống đẫm màu hơn.
Anh khẽ nhíu mày, xuất hiện ý nghĩ “tại sao phải mặc bộ này nấu cơm”.
Giống như là có thần giao cách cảm, Thích Vãn lấy tay quạt gió, hờn dỗi: “Nóng quá đi.”
Dụ Kiêu: “…”
Trong khoảnh khắc đó, anh cũng cảm nhận được nhiệt độ trong phòng này hình như hơi cao.
Lấy nồi hứng nước, Thích Vãn đặt lên bếp, vặn chốt mở vài lần: “Sao không lên??” Cô quay đầu xin Dụ Kiêu giúp đỡ: “Anh biết không?”
Dụ Kiêu không lên tiếng, yên lặng đi đến bên cạnh cô, xoay tròn ấn xuống, bếp gas “roạt” một tiếng bùng lên ngọn lửa, Thích Vãn sợ tới mức hét lên, trốn ra xa ba thước.
“A— cái đồ này quá dọa người đi, làm sao nó đột nhiên ra lửa vậy!”
Dụ Kiêu: “…”
Hai tay đút túi, vẻ mặt không tin tưởng nhìn cô hỏi: “Cô chắc chắn nấu được chứ?”
“Chắc…chắc được.”
Chắc???
Mỗi lần nghe được chữ “chắc” này của cô, Dụ Kiêu liền có dự cảm không lành.
Thích Vãn che dấu biểu cảm khiếp sợ, vén mấy lọn tóc dài ra sau tai, ra hiệu tay cho Dụ Kiêu lui ra sau: “Anh ra ngoài chờ đi, mì sắp được rồi.”
Dụ Kiêu từ chối cho ý kiến, nhún vai lui về phía sau hai bước.
Thích Vãn vụng trộm nhìn lại thực đơn một lần, sau đó cầm lấy gói mì sợ trên bàn xé vỏ bao, rút ra một nắm nhỏ ném vào trong nồi. Ném xong còn sợ nước nóng bắn vào người, rụt về sau.
Dụ Kiêu: “….”
Một trong mười lời nói dối hàng đầu của con gái – Thích Vãn nói cô biết nấu ăn.
Đợi nửa phút, Thích Vãn cầm đũa khuấy trong nồi rồi rút lên một ít mì trong khi khuấy, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Tại sao những sợi mì này lại dính với nhau? Khuấy cũng không ra?”
Dụ Kiêu: “Bởi vì mì sợi phải đợi nước đủ sôi hoàn toàn mới cho vào.”
Thích Vãn: “…”
Tôi là ai, tôi ở đâu, không phải tôi, là đống mì này tự nó nhảy vào..
Không khí bỗng nhiên im bặt~~~
Dụ Kiêu cười khẽ, sợ để cho cô tiếp tục làm nữa, bản thân sẽ ngộ độc thức ăn không biết chừng.
Anh cởi cúc tay áo sơ mi rồi xắn lên gọn gàng, bước đến tắt lửa, kéo nhẹ cánh tay Thích Vãn sang bên cạnh: “Để tôi làm đi.”
Anh tìm cái đĩa, vớt hết mì trong nồi ra, đổi một nồi nước mới bắt đầu đun. Trong lúc đợi nước sôi, anh xử lý rau cải và tôm lại lần nữa.
Thích Vãn cũng không rời đi, dựa vào cạnh bếp nhíu mày đánh giá.
Không thể không nói, bộ dáng nấu cơm của người đàn ông này vô cùng đẹp mắt, thậm chí còn đẹp trai hơn lúc anh diễn xuất, gọn gàng ngăn nắp, nhanh mà không loạn.
Cô hỏi: “Gia cảnh anh tốt như vậy, học nấu cơm từ bao giờ vậy?”
Dụ Kiêu cúi đầu cho mì vào: “Hồi học đại học ở nước ngoài, chỉ sống một mình lâu ngày sẽ biết một chút.”
Thích Vãn không có mặt mũi nói tiếp.
Cô ở nước ngoài hai năm, chán ngấy cơm Tây lại nhớ mỹ thực Trung Hoa nhưng cũng không tự mình vào bếp mà bỏ giá cao mời một đầu bếp riêng người Trung Quốc tới nấu cơm.
So sánh, cô giống như đồ bỏ đi không thể sống độc lập được vậy.
Dụ Kiêu bỗng nhiên chế nhạo nói: “Cô nương trong thôn các cô ngoài việc lập gia đình sớm cũng đều không biết nấu ăn y như cô à?”
“…”
Cuộc sống đã quá khó khăn, có một số việc đừng nên vạch trần..
Trong lòng Thích Vãn âm thầm trợn trắng cả mắt, cười gượng hai tiếng trả lời: “Tôi hơi đặc biệt một chút.”
Dụ Kiêu liếc cô một cái, cười nhạt không nói lời nào.
Chẳng bao lâu, trong nồi truyền đến mùi thơm của rau và tôm, Thích Vãn ngửi được hương vị, dạ dày càng đói.
Người đàn ông nhẹ nhàng khuấy đều mì sợi trong nồi, tay áo sơ mi vén đến cẳng tay, ngón tay thon dài cầm đũa, rõ ràng là hình ảnh rất bình thường nhưng trong lòng Thích Vãn như ngã vào trong hũ mật.
Cô thừa dịp Dụ Kiêu không chú ý, vụng trộm mở camera di động chụp ảnh — không mặt mày rạng rỡ, chỉ có một cánh tay của anh và nồi mì sắc vị đều đủ.
Nhanh chóng chụp một tấm, Dụ Kiêu không phát hiện, cô cúi đầu chỉnh ảnh, thêm lớp fitler rồi đăng lên Insta với dòng chữ 【 Bữa khuya của tôi~~ 】
Trên instragram không nhiều người biết cô, cũng không có bạn bè ngoài đời nào, chỉ thỉnh thoảng có vài tài khoản người nước ngoài vào khen nên cô không lo bị bại lộ, đồng thời trong lòng cũng có thể thỏa mãn chút hư vinh nho nhỏ.
Cô lướt một lượt ins của mình, tươi cười tràn ra trên khóe miệng.
Lại ngẩng đầu, Dụ Kiêu không biết khi nào đã đi đến trước mặt cô, gương mặt bị lấp bóng, không thấy rõ biểu cảm.
Trái tim Thích Vãn nhảy mạnh, vội vàng giấu di động ra sau, hỏi: “Làm gì?”
Dụ Kiêu không đáp mà lại tới gần thêm một bước, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cô, mãi đến khi mũi giày hai người chạm nhau, đầu gối trơn nhẵn khẽ chạm vào quần tây người đàn ông.
CMN! Tình huống gì đây! Đột nhiên sáp vào người cô là sao đây!
Dụ Kiêu hơi hơi cúi người, hơi thở ấm áp vẩn vương trên đầu cô, tim Thích Vãn càng đập nhanh hơn, lúc này quên cả hô hấp, tay nắm di động hơi run rẩy.
Không phải người đàn ông này muốn hôn cô đó chứ???
A a a? Tiến triển nhanh như vậy à? Tuy cô chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng…! Tuyệt không buông tha bất luận cơ hội nào có thể ngủ thẳng với anh, ăn mì cái quỷ gì chứ!! Ăn anh!!
Cô nín thở nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của người đàn ông.
------ chương 19.2
Edit: Yuu
—————
Cô nín thở nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn của người đàn ông.
Nhưng mà đợi gần nửa ngày, trên đỉnh đầu không có một chút động tĩnh.
Dụ Kiêu không kiên nhẫn nói: “Dịch cái đầu cô ra, tôi muốn lấy chén đĩa.”
???
Lấy? Chén? Đĩa?
Anh tựa vào cô gần như thế chính là vì lấy chén đĩa?
Tâm trạng Thích Vãn lên xuống như máy bay hạ cánh, khách sạn thiết kế chết tiệt, ngăn tủ phòng bếp làm thấp như vậy làm gì. Cô quay đầu suýt đập vào cánh tủ nhưng trên trán lại truyền đến cảm xúc ấm áp, nóng nóng mềm mềm.
Người đàn ông trên đầu “híttt” một tiếng, Thích Vãn trợn mắt, bàn tay Dụ Kiêu đỡ trán của cô mà đập vào cánh tủ.
“Anh không sao chứ?”
Thích Vãn quay đầu, nội tâm dâng lên cảm động, hoàn toàn đã quên bản thân vừa rồi bị anh làm hiểu lầm mà tức giận.
Dụ Kiêu đẩy đầu cô một cái: “Đừng chặn đường ở đây, ra bên ngoài đi.”
“…”
Người đàn ông này quả nhiên không thay đổi.
Dụ Kiêu dịu dàng ư?? Không tồn tại ????
—
Mì tôm rau xanh tươi ngon nóng hổi hoàn thành rất nhanh, sắc hương vị đều đủ, đứng thật xa cũng ngửi được mùi thơm.
Thích Vãn cầm đũa nhắm mắt theo đuôi Dụ Kiêu, mong đợt nhìn hai cái bát trong tay anh.
Bưng lên bàn ăn, Dụ Kiêu đẩy một bát trong đó về phía cô: “Ăn đi.”
Thích Vãn ngoan ngoãn cầm đũa cuốn từng sợi từng sợi. Mặc dù cô đói bụng nhưng ăn cơm vẫn rất tao nhã không nói lời nào, dáng vẻ thiên kim danh viện thể hiện hết sức đúng chỗ.
Dụ Kiêu nhìn phương thức cô ăn mì sợi: “Cô là trẻ con sao? Ăn mì sợi còn dùng đũa cuốn như vậy?”
Thích Vãn không thèm để ý anh, liên tiếp gắp mấy con tôm bỏ vào trong miệng.
Cô khom người, vải trước ngực hơi rủ xuống, khe rãnh bị ép lại càng sâu, làm cho người ta hoài nghi hai dây đai tinh tế trên vai có thể không chịu nổi mà bị đứt hay không.
Dụ Kiêu lơ đãng liếc qua, hô hấp lập tức ngưng trệ, dời mắt đi không để lại dấu vết.
Ăn xong bữa khuya này, thời gian cũng không còn sớm, Thích Vãn rất có cảm giác há miệng mắc quai, chủ động hỗ trợ dọn dẹp bàn ăn, Dụ Kiêu lại quay về sô pha của anh tiếp tục xem kịch bản.
Thích Vãn rửa chén cực kỳ cẩn thận, tuy tay chân hơi vụng về nhưng may mắn cũng không ném vụn đĩa bát. Sau khi rửa qua nước còn cho lên mũi ngửi tránh việc không rửa sạch, sẽ bị người đàn ông thích sạch sẽ nào đấy ghét bỏ.
Xong toàn bộ việc vụn vặt thì đêm đã khuya, hai người đều chưa muốn về phòng nghỉ ngơi. Phong cảnh tầng 19
Thành phố này có mị lực của nó, nơi xa là nhà cao tầng hiện đại, trước mặt là cung điện phục cổ phỏng theo kiến trúc cuối cùng, cho dù vào đêm vẫn có người ao ước phấn đấu không ngừng nghỉ.
Thích Vãn nghĩ đến bản thân đã lâu chưa cập nhật Weibo, vừa đúng lúc này Dụ Kiêu bận rộn cũng không rảnh để ý cô. Cô trực tiếp lấy bộ cameras của mình ra, đặt giá ba chân trước cửa sổ ghi lại cảnh sắc đẹp trước mặt.
Liên tiếp chụp mấy bức toàn cảnh coi như vừa mắt, Thích Vãn lại lấy máy tính bảng ngồi trên sofa chỉnh hình.
Cô chỉnh ảnh quên thời gian, chỉ cảm thấy trên cổ có chút ngứa, không quan tâm nhiều lấy tay gãi gãi.
Sửa xong ảnh đăng lên Weibo, dán thêm địa chỉ 【Phim trường Tượng Lăng 】và không còn lời nào nữa.
Ảnh vừa đăng lên, không biết sao cô đột nhiên gan lớn đăng cả tấm hình Dụ Kiêu nấu mì kia.
Đăng xong lập tức nhảy ra một đống bình luận khen ngợi, cô thực nên cảm tạ tra Lãng (*) vì quá lâu không cập nhật mà vẫn chưa giới hạn cô.
(*) tra Lãng: tên công ty Tân Lãng (Sina) quản lý sở hữu mạng xã hội Weibo, cư dân mạng gọi là tra lãng (cặn bã) làm ăn không tử tế.
【 Rốt cục cập nhật trạng thái mới rồi!!! 】
【 Đây là về nước rồi hả ? 】
【 Tôi cũng từng chụp hình nơi này, đáng tiếc không tìm được view tốt như vậy. 】
【 Cái tay kia!!! Cái tay phía dưới quá đẹp đi! Là chủ blog à? 】
【 Ta là thủ khống a a a a 】
【 Chú ý chủ blog đã nhiều năm, hôm nay rốt cuộc biết giới tính rồi, nam thần! 】
【 Vì sao tôi cảm thấy chủ nhà hẳn là con gái nhỉ, tấm hình này giống như khi ta và bạn trai show ân ái vậy. 】
【Không đúng đâu, ít con gái chụp được như vậy lắm. 】
【Lầu trên kì thị giới tính à… 】
Thích Vãn kéo đọc bình luận rồi cười.
Cô cất di động ngước mắt lên, phát hiện Dụ Kiêu đang híp mắt nhìn mình, ánh mắt vẫn lưu luyến ở vị trí ngực và cổ của cô.
Thích Vãn mượn việc nhìn máy tính, len lén ngồi gần vào người anh, ánh mắt Dụ Kiêu cũng di chuyển theo cô.
Xem ra, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, không chịu được khiêu khích.
Cô vén tóc, chống càm nhìn anh đắm đuối, mềm mại trước ngực bị ép thật lớn.
“Anh nhìn tôi làm gì?”
Nội tâm: Có phải cảm thấy dáng người tôi đẹp lắm hay không?
Dụ Kiêu liếc cô bình tĩnh đứng lên, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy cái gương trang nhỏ nhỏ cô vứt lung tung, đưa cho cô: “Cô tự xem đi.”
“Sao cơ?”
Thích Vãn không hiểu gì, gương mặt xinh đẹp hiện lên trong gương, không có gì cả.
“Nhìn cổ cô.”
Dụ Kiêu nắm lấy gương điều chỉnh góc độ, chỉ vào khoảng không phía làn da dưới cổ: “Đỏ.”
Theo phương hướng anh chỉ, lúc này Thích Vãn mới nhìn đến dưới cổ và ngực mình bị sưng đỏ một mảng lớn, lan sâu xuống dưới cổ áo, hơn nữa bởi vì trước đó cô có gãi nên trên cổ xuất hiện mấy vết máu bắt mắt.
Cũng vì cô chơi quá tập trung nên vô tình không cảm thấy đau.
Dưới tình huống không biết không sao, khi nhìn thấy cơ thể ngọc ngà của mình biến dạng thế này, đặc biệt còn bị Dụ Kiêu chăm chú nhìn lâu như vậy, cả người đều thấy không tốt.
Cô hét lên “a” một tiếng, vứt cái gương nhỏ dép không kịp đi chạy biến vào phòng mình khóa cửa, nhìn đối diện gương lớn trong phòng lại bắt đầu gãi.
Chỉ là càng gãi càng ngứa, vết hồng cũng càng ngày càng rõ ràng, lại có chút xu thế lan ra khắp toàn thân.
Trong phòng lại vang lên tiếng thét thê thảm “a a a a a a a” đau thương kèm theo tiếng khóc nức nở.
Thích Vãn cảm thấy cuộc đời này của mình không cần gặp người nữa, đặc biệt không gặp Dụ Kiêu!
Cô tự cho là mình xinh đẹp có thể nói là tiên nữ hạ phàm, kết quả giờ xấu thành bộ dáng mụ phù thủy này.
Quả thực muốn thăng thiên tại chỗ!!!
Dụ Kiêu bước nhanh tới cửa phòng cô, gõ gõ cánh cửa đóng chặt: “Thích Vãn, cô mở cửa ra trước đi.”
“Tôi không muốn, hiện tại tôi thành bộ dáng xấu muốn chết! Anh đừng nhìn nữa!”
“Cô ra ngoài trước đã, nhìn như bị dị ứng rồi.”
Thích Vãn vẫn trốn bên trong: “Ban ngày tôi còn ổn, buổi tối trừ bát mì anh nấu ra cũng chưa ăn gì khác cả, tại sao đột nhiên lại thành thế này?”
Nhắc tới bát mỳ kia, trong đầu hai người đồng thời hiện lên một suy đoán, Dụ Kiêu quay đầu vào phòng bếp.
Trong tất cả nguyên liệu nấu ăn duy nhất chỉ có tôm có thể dẫn tới dị ứng.
Cửa phòng mở ra, trên người Thích Vãn mặc một bộ đồ rộng, đội mũi, hai dây kéo thật chặt chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính bị nén tròn.
Không biết vì sao thấy dáng vẻ này của cô, Dụ Kiêu có chút không lương tâm muốn cười, nhưng nghĩ đến lòng tự trọng của cô gái nhỏ nên cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thích Vãn vượt qua anh chạy đến phòng bếp nhìn nhìn sọt rác vẻ mặt ghét bỏ, sau cùng hạ quyết tâm rút hai tờ khăn giấy nhấc vỏ hộp tôm đóng gói lên, nhìn hạn sử dụng.
“Có phải quá hạn hay không?? Thời gian sử dụng của tôm đông lạnh là sáu tháng, theo lý thuyết thì chưa hết hạn, nhưng trước đây tôi từng ăn tôm cũng đâu bị dị ứng.”
Thích Vãn tức giận ném hộp về lại sọt rác, lập tức mở vòi rửa tay.
Trong thời gian đó, Dụ Kiêu đã lên mạng tra được nguyên nhân, thấp giọng giải thích: “Dị ứng thực phẩm trong y học được gọi là phản ứng biến thái (bất thường) của hệ thống tiêu hóa. Cơ chế gây dị ứng thực phẩm tương đối phức tạp. Trường hợp của cô có lẽ là khả năng miễn dịch và đề kháng giảm thấp gây ra, về sau tốt hơn là không nên ăn các loại thực phẩm như tôm.”
Thích Vãn nhìn anh, cổ họng nghẹn lời, hồi lâu mới nói: “Anh nói là, tôi biến thái???”
“…”
Năng lực lý giải này thật…cạn lời.
Dụ Kiêu không giải thích thêm, thấy cô lại vô thức gãi thì kéo tay xuống: “Đừng gãi, gãi nữa sẽ rách.”
Thích Vãn không nghe lời lại gãi, bĩu môi, giống như làm nũng lại giống như đứa trẻ: “Tôi ngứa.”
Dụ Kiêu nhíu mày nhìn cô một hồi: “Cô đứng ở đây đừng nhúc nhích”. Rồi xoay người vào phòng.
Chờ anh mang kem bôi bạc hà trị ngứa giảm nhạy cảm trong túi y tế quay lại, Thích Vãn đã sớm không còn tại đó rồi.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Thích Vãn dùng khăn ướt lau chỗ đau vài lần nhưng cảm giác vừa đau lại ngứa vẫn không giảm bớt.
Dụ Kiêu kiên nhẫn chờ ở phòng khách, đọc kỹ một lượt hướng dẫn sử dụng thuốc vẫn chưa thấy cô bước ra, anh bước lên gõ cửa: “Thích Vãn, cô ra ngoài đi, tôi lấy thuốc cho cô.”
Biết được cứu rồi, Thích Vãn mở cửa sắc mặt vui mừng: “Thuốc gì?”
“Trước kia Tiểu Quách chuẩn bị cho tôi một túi thuốc, ra ngoài quay phim khó tránh khỏi va chạm, thuốc này không có tác dụng với tôi, cô thử xem xem.”
Thích Vãn nhận lấy nhìn qua, thấy thuốc có uống có bôi đầy đủ. Như vậy chính ra người trợ lý cô đây thật không xứng chức, chờ toàn thân cô khỏi hẳn nhất định cẩn thận suy tính lại.
Hoảng hốt trong chớp mắt, Dụ Kiêu đã chuyển bình nước khoáng đến trước mặt cô, vặn mở nắp bình: “Uống thuốc trước đã.”
Thích Vãn gật đầu, ấn ra một viên ngửa miệng uống nước nuốt vào, mặt mày nhăn nhó: “Đắng chết.”
Dụ Kiêu cười khẽ: “Cô sẽ không giống mấy đứa con nít, sau khi uống thuốc còn cần tôi cho viên kẹo chứ?”
“…”
Tôi đã đáng thương như vậy rồi! Có thể yêu thương hơn chút không!!! Có thể không!!!
Thích Vãn không lên tiếng, lại nhận lấy kem bạc hà chui vào phòng tắm, lần này cửa cũng không đóng, cứ công khai đứng trước gương vẽ loạn một đường trên làn da lộ bên ngoài.
Từ cổ đến xương quai xanh lại đến ngực, thậm chí ngón tay kéo cổ áo lên thăm dò vào trong, có thể thấy vùng dưới cổ áo cũng là nơi bị nặng nhất.
Dụ Kiêu dời ánh mắt ngồi trở lại phòng khách nhưng cổ họng cảm thấy khô khốc, kịch bản cũng không xem vào.
Qua một lúc lâu sau, Thích Vãn bôi xong kem bạc hà bước ra đứng ở trước mặt Dụ Kiêu tội nghiệp nhìn anh tựa như cái đuôi nhỏ bị ruồng bỏ.
Dụ Kiêu ngước mắt lên: “Có việc?”
Thích Vãn than nhẹ một tiếng, xoay người đưa lưng trần tới trước mặt anh: “Làm sao bây giờ, trên lưng không bôi tới.”