Một đêm này, Thích Vãn nằm mơ thấy ác mộng.
Trong mơ cô trở lại thời trung học, mặc đồng phục Lục Trung trắng mới tinh chạy về ngõ nhỏ Bắc Môn, nhưng đường về bỗng nhiên biến thành mê cung cong cong vẹo vẹo, cô mò mẫm dưới ánh hoàng hôn đến khi trời tối đen mới tìm được hướng về nhà.
Cô háo hức muốn mang tin tức mình thi đậu Lục Trung nói cho Dụ Kiêu, về sau cô là đàn em của anh, sau khi khai giảng cô cũng đến ở ngõ nhỏ Bắc Môn, mỗi ngày có thể cùng anh đi học.
Nhưng mà, Dụ Kiêu kéo một chiếc vali hành lý đi từ cuối ngõ, đi đôi giày Tây, đây chính là bộ dạng của anh khi trưởng thành.
Thích Vãn đuổi theo hỏi anh muốn đi đâu, anh không nói lời nào, lạnh nhạt lướt qua cô.
Thích Vãn kéo tay anh mà mấy lần đều không bắt được, sau cùng cô ngăn trước mặt anh, đáy mắt anh có phần không kiên nhẫn, lạnh như băng hỏi cô: “Cô là ai? Tôi không biết cô.”
Hình ảnh chuyển đi, cảnh trong mơ đến đoạn sau, cô đang ngồi trong phòng thi đại học, còn vài câu hỏi lớn cuối đề toán cô chưa làm được.
Tiếng chuông trong phòng thi vang lên, Dụ kiêu đột nhiên biến thành giáo viên mặc áo sơ mi trắng, kính gọng vàng cấm dục tay cầm roi da, gõ bàn nhắc cô nộp bài.
Thích Vãn xin anh cho cô thêm vài phút, thế mà người đàn ông này ở trước mặt toàn bộ phòng thi xé bài của cô, còn vung roi da trước mặt làm cô sợ tới mức bỏ chạy, bước hụt té từ trên cầu thang xuống.
Ngay sau đó, cô lập tức tỉnh lại khỏi giấc mơ hỗn loạn, chuông báo di động vang lên nhức tai, Thích Vãn kinh hoàng xoay người lại, cả người và chăn gối lăn từ trên giường xuống.
“Ui”
Tướng ngủ của cô không đẹp, nửa mê nửa tỉnh ngã xuống giường cũng không phải chưa có, chỉ là lần này tấm chăn không thể cứu vớt cục thịt đáng thương của cô, cô kêu lên một tiếng vì đau, phút chốc cơn buồn ngủ tan biến hết.
Cô mò mẫm tắt chuông điện thoại đi, nhìn thời gian, sắp muộn rồi!!
“Oành” một tiếng mở cửa, Dụ Kiêu đã mặc trang phục chỉnh tề, nhàn hạ ngồi trên ghế sofa uống cà phê xem tin tức kinh tế.
Nghe thấy động tĩnh, anh nhìn qua đồng hồ, lãnh đạm nói: “Cô còn 5 phút chuẩn bị.”
“Tôi xong ngay đây! Anh chờ tôi một xíu.”
Thích Vãn chạy vào nhà vệ sinh, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, rửa mặt được một nửa, bỗng nhiên thấy sai sai chỗ nào đó.
Đêm qua, ý thức cô dừng lại ở phòng khách, Dụ Kiêu nghe điện thoại của mẹ anh, cô ngồi trên sofa chờ rồi ngủ gật mất.
Mà, cô ngủ trên sofa, sao thức dậy lại nằm trên giường trong phòng?
! ! !
Chẳng lẽ Dụ Kiêu ôm cô kiểu công chúa vào phòng???
Á, cảm giác như mình làm mất một trăm triệu vậy !!!!
Cô nghiêng mặt vẫn còn sữa rửa mặt ra ngoài hỏi: “Hôm qua làm thế nào tôi trở về phòng ngủ?”
Dụ Kiêu liếc qua cô một cái: “Cô mộng du tự bò vào.”
Thích Vãn: “.
.
.”
Dụ Kiêu đứng lên, chuẩn bị mặc áo khoác đi ra: “Cô còn 2 phút.”
Thích Vãn “A…” một tiếng quay vào vòi nước lau hết bọt trên mặt.
“Tôi lập tức xong ngay.”
“Có một ông chủ với khái niệm siêu thời gian” là một loại trải nghiệm.
Thích Vãn cảm thấy mình được kích thích tiềm năng vô hạn, dùng 2 phút còn lại thay quần áo, dưỡng da, vội vàng ra khỏi cửa trong giây cuối cùng, sau đó lại bình thường lên xe đi làm.
Bác tài xế lái xe rất vững vàng, cô trang điểm cũng dễ dàng hơn, không có bị bút kẻ chọc vào mắt.
Thích Vãn tô một lớp son mỏng màu đậu đỏ, nhấp nhám nhẹ một cái rồi cất đồ trang điểm đi.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chọc chọc tay Dụ Kiêu hỏi: “Tôi qua rốt cuộc tôi làm thế nào trở về giường vậy?”
Dụ Kiêu quay mặt giọng điệuvẫn không mặn không nhạt: “Đã nói cô mộng du.”
“Không thể nào, tôi không có thói quen mộng du.”
Thích Vãn kéo kéo tay áo của anh, hờn dỗi hỏi: “Có phải anh ôm tôi vào không?”
Bác tài xế bỗng dựng lỗ tai lên, ánh mắt liên tục nhìn vào kính chiếu hậu.
Không hiểu sao anh liên tưởng đến hôm qua cô cũng kéo tay áo Tằng Đình như thế này, Dụ Kiêu cúi đầu nhìn, rút tay áo khỏi tay cô: “Nếu cô chưa tỉnh ngủ thì trở về đi.”
Thích Vãn: “.
.
.”
Vâng, đã quấy rầy, là tôi mơ mộng hão huyền.
Mỉm cười.
jpg
Thích Vãn quay mặt đi không muốn nói chuyện với anh nữa.
Dụ Kiêu nhắm mắt lại, trong đầu ngập tràn hình ảnh tối qua.
Anh cẩn thận ôm lấy Thích Vãn nằm trên sofa, eo cô vừa nhỏ vừa mềm, cái đầu nhỏ cọ cọ tựa vào ngực anh, cuộn người nằm trong lòng anh.
Lúc đặt cô xuống giường, cô lẩm bẩm một câu gì đó, ôm tay anh không chịu bỏ ra.
Hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, hơi thở va chạm nhau, trong không khí hỗn loạn có chút ngọt ngào.
Yết hầu anh nghẹn lại, trong lòng có cảm giác xao động kì lạ, anh liếm môi khô khốc, dùng chút sức lực điều chỉnh lại tư thế của cô, nhét lại góc chăn giúp cô.
Nghĩ tới đây, Dụ Kiêu không khỏi liếc Thích Vãn một cái.
Cô không biết gì, cầm điện thoại, nói chuyện phiếm với ai đó.
Dụ Kiêu nhướng mày.
Điện thoại có vài tin nhắn chưa đọc, cơ bản đều là liên quan đến công việc, Thích Vãn mở ra trả lời từng cái sau cùng mới mở khung chat của Tằng Đình.
Tằng Đình:【 Buổi sáng anh bay về Đế Đô, em ở đây có chuyện gì cứ gọi cho anh.
】
【 Bên đạo diễn anh đã chào hỏi qua, bọn họ ở đoàn phim sẽ chiếu cố em.
】
【 Còn có, bên Huyên Lộ kia đã hủy hợp đồng, cô ta sẽ không tham gia diễn nữa.
】
Thích Vãn: 【Á! Hủy hợp đồng lúc nào vậy? Thật thoải mái quá đi! Không phải nhìn thấy cô ta nữa rồi! 】
Tằng Đình: 【 Đêm qua.
Vai của cô ta tạm thời chưa có ai, em có tiến cử nữ diễn viên nào thích hợp không?】
Thích Vãn: 【 Có nữ diễn viên đóng vai tỳ nữ tên Ôn Thời Niệm, em thấy cô ấy không tệ.
】
Tằng Đình: 【 Được, anh sẽ sắp xếp.
】
~
Tối qua Ôn Thời Niệm ra khỏi Hội sở, bị người đại diện Tiểu Điềm hỏi tới hỏi lui bữa tiệc như thế nào, có ông chủ lớn nào nhớ cô không, sau này có khi nhận được tài nguyên tốt.
Cô ấy cúi gằm đầu, chỉ nói: “Chắc là nhớ kỹ” còn nửa câu sau “phong sát không còn xa nữa” nuốt lại vào bụng.
Đêm qua, cô đã trốn trong phòng khóc mấy lần, nghĩ về con đường sau khi rút lui.
Vì cô cảm thấy đây có lẽ là bộ phim cuối cùng được đóng, cô vô cùng quý trọng lần cuối cùng có thể biểu diễn trước màn ảnh này.
Hôm nay cô dậy thật sớm, đến đoàn làm phim hóa trang đầu tiên.
Chuyên viên trang điểm vừa ngáp vừa hóa trang cho cô thành tiểu tỳ nữ, bỗng nhà sản xuất đi tới: “Dừng lại dừng lại, Lộ Huyên kia đã bị hủy hợp đồng rồi, nhà đầu tư quyết định vai diễn này sẽ giao cho cô gái nhỏ này.”
Ôn Thời Niệm: ???
Người đại diện: !!!
Hai người nhìn nhau, đều nhìn được trong mắt nhau bốn chữ “không thể tin được”.
Tiểu Điềm kéo cô sang một bên: “Cậu sẽ không…sẽ không bị ông chủ lớn nào nhắm trúng chứ!! “
Ôn Thời Niệm: “.
.
.”
~
Cùng lúc đó, công ty ảnh nghiệp Vạn Thần cũng phát Weibo thông báo hủy hợp đồng với Huyên Lộ, trong đó chỉ đề cập thời gian hủy hợp đồng cùng biện pháp xử lý, nhưng không nói đến nguyên nhân.
Rất nhanh, phòng làm việc Huyên Lộ cũng phát Weibo: 【 Cảm ơn vì đã gặp gỡ, mong chờ lần hợp tác sau.
】
Giống như một đôi tình nhân,