Tất niên đoàn phim được tổ chức tại hội sở cao cấp lần trước, gần tối các cảnh quay kết thúc, nhân viên đoàn phiên chuẩn bị xe bus đưa từng nhóm người qua.
Ngày mùa đông rất ngắn, chờ Thích Vãn thu thập xong đồ đạc đi theo Dụ Kiêu ngồi lên xe chuyên dụng thì ngoài cửa sổ màn đêm vừa buông xuống.
Đèn đường màu vàng ấm xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu vào, gương mặt Dụ Kiêu nửa tối nửa sáng dưới ánh đèn càng làm nổi bật lên xương hàm góc cạnh nam tính.
Anh ngồi dựa vào ghế xoa thái dương, vì đuổi tiến độ nên đã làm liên tục suốt 24 tiếng không nghỉ ngơi, bây giờ quanh người chỉ bao trùm hơi thở mệt mỏi.
Dụ Kiêu nhắm mắt một lúc rồi mở điện thoại ra không ngừng bấm trên màn hình giống như đang nói chuyện với ai đó.
Thích Vãn giả bộ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn trộm người đàn ông bên cạnh.
Công việc đã kết thúc, anh cũng nên nhớ tới điều gì đó chứ?
Wechat cũng mở rồi, chưa nhìn vòng bạn bè sao?
Dưới góc phải không có chấm đỏ chứng tỏ anh đã xem vòng bạn bè, chẳng lẽ anh không thấy cô phát tin?
Hay là nhìn thấy rồi cũng không có một câu sinh nhật vui vẻ?
Xe tiến vào cổng Hội sở, Dụ Kiêu rốt cục thu di động lại.
Anh liếc qua, phát hiện sắc mặt Thích Vãn không đúng lắm, nhẹ giọng hỏi: “Em làm sao vậy?”
Thích Vãn ôm cánh tay, mặt không biểu cảm bình thản nhìn phía trước: “Tôi không sao.”
Ngoài miệng cô phủ nhận nhưng trên mặt viết rõ ràng “trong lòng anh tôi không có chút sức nặng nào sao?” “không nhìn ra tôi khó chịu sao?” “bây giờ anh dỗ tôi còn có thể cứu vãn chút đấy”.
Nhưng nghe được câu trả lời của cô, Dụ Kiêu chỉ “ừ” một tiếng: “Không có việc gì thì tốt.”
???
Không có việc gì thì tốt?!!
Tôi như vậy giống không có chuyện gì sao?!
Tôi nói tôi không sao tức là không có chuyện gì sao?!
Tôi có việc gì không anh không nhìn ra được sao?!
Đàn ông thối! Đồ móng heo!
Thích Vãn càng nghĩ càng giận, chờ xe ngừng hẳn, cô cầm túi rồi bước nhanh xuống, đóng cửa xe “rầm” một cái.
Dụ Kiêu nhíu nhíu mày, cũng đứng dậy xuống xe.
Thích Vãn bước nhanh, giày cao gót dẫm lên đất “cộp cộp” vang dội.
Mới đi được mấy bước thì có chiếc xe Maserati tựa như cơn gió kít lại trước mặt cô, phanh xe đạp gấp, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra loạt tiếng chói tai sắc nhọn.
“Cận thận.”
Thích Vãn bị dọa đến ngẩn người, cô còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị người kéo trở về, Dụ Kiêu ôm vai cô bảo vệ trong ngực.
Hứa Sí Hoài bước xuống xe, tháo kính râm xuống, trên gương mặt bất cần đời lộ ra nụ cười.
“Tiểu Vãn! Thật đúng là em rồi! Anh còn tưởng mình nhìn lầm nữa!”
Dụ Kiêu liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu dọa cô ấy làm gì?”
Hứa Sí Hoài: “Xin lỗi xin lỗi nha, phanh gấp quá, thật không phải cố ý.”
Thích Vãn nhìn thấy Hứa Sí Hoài bản năng muốn tránh, sau nhớ tới Dụ Kiêu nói Hứa Sí Hoài đã biết nên cô không trốn nữa, thản nhiên nhìn anh ta.
“Anh lái xe như vậy cẩn thận bị chú cảnh sát mời đi tâm sự!”
Hứa Sí Hoài cười cười, ném chìa khóa xe cho nhân viên để hắn đi đỗ xe: “Không có việc gì! Chú cảnh sát chưa chắc đuổi kịp anh!”
Dụ Kiêu không thèm quan tâm anh ta, anh buông Thích Vãn ra, vỗ vỗ vai của cô: “Đi vào thôi.”
Ba người cùng đi vào đại sảnh, Hứa Sí Hoài đuổi theo, ôm lấy bả vai Thích Vãn giống như khi còn bé.
“Tiểu Thích Vãn, chúng ta phải một hai năm không gặp đấy nhỉ? Vừa rồi anh từ xa nhìn suýt không nhận ra em, không nghĩ tới bây giờ em đã lớn như vậy rồi!! Càng xinh đẹp hơn trước kia rồi!”
“Aizz, nếu ngày đó không phải Kiêu ca nói với anh, anh chết cũng không nghĩ ra em ở công ty của chúng ta! Em nói xem, lão ba nhà em tìm em khắp nơi, nếu ông ấy biết có phải tức chết không?”
Thích Vãn huých cùi chỏ vào anh ta: “Anh không nói sẽ không ai biết! Dù sao nếu lời này từ miệng anh nói ra, em lập tức tuyệt giao với anh!”
Hứa Sí Hoài linh hoạt né sang bên: “Cam đoan sẽ không!”
Dụ Kiêu bước chân chậm lại, hất cánh tay đang khoác trên vai Thích Vãn ra: “Để tay ngay ngắn chút!” Anh thuận thế nắm tay Thích Vãn kéo cô đến bên người mình.
Thích Vãn nhìn chằm chằm anh nắm tay cô, khóe miệng hơi cong lên, chút tức giận ban nãy cũng bay mất.
Hứa Sí Hoài xoa cổ tay hai mắt đánh giá, “a” một tiếng ý tứ sâu xa, đến cửa thang máy lại hỏi câu mờ ám: “Kiêu ca, anh và Tiểu Vãn, hiện tại là quan hệ như thế nào?”
Dụ Kiêu nhíu mày: “Quan hệ theo đuổi.”
Anh trả lời rất tự nhiên, ngược lại Thích Vãn bị câu trả lời của anh làm tai đỏ lên.
Cửa thang máy mở ra, ba người đi vào, Hứa Sí Hoài nín cười nói: “À… thì ra là kiểu vậy!”
Anh ta xích lại gần bên tai Thích Vãn: “Tiểu Vãn, em cũng đừng tuỳ tiện nhận lời anh ấy, đàn ông vừa ăn mặn đều như lang như hổ! Em cẩn thận không chịu đựng nổi!”
Tên Hứa Sí Hoài đúng là không thay đổi, vẫn bộ dáng miệng lưỡi dẻo quẹo kia.
Gương mặt Thích Vãn bỗng dưng nóng lên, trừng mắt với anh ta: “Không hiểu anh nói cái gì!”
Nói xong cô lại vụng trộm nhìn sang Dụ Kiêu, khóe miệng của anh có chút thả lỏng, cũng không biết có nghe hay không.
—
Thang máy rất nhanh tới tầng 9.
Bữa ăn này là tất niên đoàn làm phim, món ăn phong phú, bầu không khí còn náo nhiệt hơn so với lần trước.
Trong hành lang tiếng cười không dứt bên tai, rất nhiều người bắt đầu bung xõa rồi.
Thích Vãn vốn muốn tới phòng dành cho nhân viên ngồi, không ngờ bị Hứa Sí Hoài nài ép lôi kéo mang vào phòng chính.
Anh nói cô không ở đây, sao Dụ Kiêu có thể an tâm ăn cơm.
Hứa Sí Hoài vào phòng lập tức bảo nhân viên thêm chỗ ngồi, để cô ngồi sát bên Dụ Kiêu, có phó đạo diễn không rõ chuyện gì hỏi: “Hứa tổng, đây là ý gì?”
Hứa Sí Hoài vốn muốn nói “đây là thiên kim Thích đổng, đương nhiên phải ngồi bàn chủ cùng chúng ta rồi”, thình lình bị Thích Vãn đạp một cước dưới đáy bàn, anh kêu lên một tiếng đau đớn đổi giọng nói: “Tiểu Vãn là bạn của tôi!”
Những người khác trên bàn cũng cười cười không hỏi thêm nữa, trong lòng lại cảm thấy cô gái trợ lý này địa vị thật không nhỏ.
Tằng Đình và Hứa Sí Hoài đều quen biết, nói là trợ lý Dụ Kiêu nhưng bình thường cũng không thấy Dụ Kiêu coi cô như trợ lý.
Nhìn xem, vừa mới ngồi xuống Dụ Kiêu đã thuận tay múc một chén canh nóng đưa tới trước mặt Thích Vãn.
Người trên bàn đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Ôn Thời Niệm biểu lộ kiêu ngạo kiểu “tôi biết tôi biết hết.”
Tất niên uống rượu là ắt không thể thiếu, lần trước Dụ Kiêu hào sảng uống nguyên một chai rượu vang.
Có tiền lệ đó, lần này người mời rượu rõ ràng nhiều lên.
Tâm trạng anh không tệ, tất cả đều tiếp nhưng cũng không uống nhiều, chỉ nhấp mấy ngụm.
Trên bàn rượu cũng có người mời rượu Thích Vãn, dù sao người lăn lộn trong giới giải trí lâu đều rất biết nhìn sắc mặt, biết cô có chút bối cảnh nên đều nhường ba phần.
Ai đến Thích Vãn cũng không cự tuyệt, còn kính chỉ đạo quay phim một ly, cảm ơn ông đã tiến cử nên cô mới có cơ hội tham gia giải nhiếp ảnh Kim Tượng, mặc kệ về sau có thể đoạt giải hay không đều là công nhận dành cho cô.
Trong phòng rượu say tai nóng, đám đàn ông trò chuyện trên trời dưới đất, mấy nữ diễn viên thì tụ lại một chỗ bàn luận vài chủ đề của phụ nữ.
Dụ Kiêu giữa chừng ra ngoài tiếp điện thoại, khi trở về trông thấy hai người Thích Vãn và Ôn Thời Niệm chụm đầu vào nhau không biết đang nói gì.
Anh đi qua, xoa đầu Thích Vãn: “Tiểu Vãn, chúng ta trở về thôi.”
Thích Vãn mờ mịt: “Trở về, sớm vậy sao?”
Dụ Kiêu không nói chuyện, anh cầm túi cô lên rồi cáo lỗi với mọi người: “Thật quấy rầy các vị, trợ lý của tôi uống nhiều, tôi đưa cô ấy về trước.”
Mấy đạo diễn còn muốn giữ lại nhưng Hứa Sí Hoài khoát khoát tay, phụ họa nói: “Đi đi, anh nhìn Tiểu Vãn say thành thế kia rồi.”
Thích Vãn: ? ??
Tôi uống say làm sao tôi không biết??
Cô quay đầu nhìn Ôn Thời Niệm: “Mặt tôi rất đỏ sao?”
Ôn Thời Niệm nghiêm túc nhìn một chút: “Không có.”
Cô còn định nói gì đó thì Dụ Kiêu đã qua nắm chặt cánh tay Thích Vãn, dẫn cô ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, Dụ Kiêu vỗ vỗ Thích Vãn: “Đi vào đi.”
Thích Vãn bất đắc dĩ bị nhét vào thang máy: “Tôi không uống say, nhất định phải kéo tôi về làm gì.”
Dụ Kiêu: “Ngày mai phải về Đế đô, trở về sớm chuẩn bị một chút.”
Thích Vãn hơi say rượu hai mắt ngập nước, chu môi nói: “Thế nhưng tôi cũng chưa ăn no.”
Dụ Kiêu: “Không sao, chúng ta chuyển sang nơi khác tiếp tục ăn.”
? ? ?
Đầu óc Thích Vãn như nằm mơ.
Cô nhếch khóe miệng, khuôn mặt nhỏ sáp lại gần anh: “Đây là…hẹn riêng tôi?”
Dụ Kiêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Em đồng ý chứ?”
Thích Vãn đảo mắt nhỏ giọng phàn nàn: “Có đồng ý hay không không phải anh đã mang người ra ngoài rồi sao? Được rồi, đồ ăn nhà này không quá hợp khẩu vị của tôi, miễn cưỡng cho anh mặt mũi.”
Dụ Kiêu: “Vinh hạnh của tôi.”
—
Dụ Kiêu vừa đi, Hứa Sí Hoài cũng chuẩn bị chuồn theo.
Một chai rượu trắng lần trước đã để lại bóng ma cho anh, đến nay uống nhiều dạ dày đều không thoải mái.
Anh ta cũng lên tiếng chào hỏi những người ở đây, nói mình sắp lên máy bay phải mang theo trợ lý rời đi trước.
Ôn Thời Niệm nhìn bóng lưng anh rời đi, xoắn xuýt nửa ngày vẫn quyết định theo sau.
Tiểu Điềm nói lần này cô thăng phiên dù không phải ý của Hứa Sí Hoài nhưng anh là tổng giám đốc công ty, cô vẫn nên cảm ơn anh một câu.
Tốt nhất lộ trước mặt anh nhiều hơn, về sau có tài nguyên tốt còn nhớ kỹ phía dưới có một nhân vật như cô.
Hứa Sí Hoài đi quá nhanh, Ôn Thời Niệm đi một mạch xuống sảnh 1 mới đuổi kịp.
“Hứa tổng!”
Hứa Sí Hoài bấm di động quay đầu, đánh giá hồi lâu mới nhớ ra cô gái này là người lần trước mời rượu anh ta.
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.
Ôn Thời Niệm nơm nớp lo sợ nói: “Thực ra…thực ra là cũng không có gì, chỉ muốn cảm ơn ngài giao nhân vật Tự Nhu này cho tôi.”
“Nhân vật gì?” Hứa Sí Hoài nhất thời không nhớ ra được, được trợ lý nhắc nhở mới biết cô nhận lại vai từ Huyên Lộ.
Anh ta qua loa hai câu: “Ừm, không có việc gì, cô tiếp tục cố gắng là được rồi.
Tôi đi trước.”
Lúc chuẩn bị quay người đi, Hứa Sí Hoài đột nhiên trông thấy cửa chính xuất hiện một bóng người xinh xắn.
“Hứa Sí Hoài!”
Người con gái lên tiếng chừng hai mươi, mày rậm mắt to lúm đồng tiền sâu, là con gái giám đốc công ty hợp tác với truyền thông Sí Diệu – Phó Hinh.
Phó Hinh đã nhìn trúng Hứa Sí Hoài trong một lần xã giao, từ đó bắt đầu tìm cách quấn lấy anh ta.
Hứa Sí Hoài chơi quen không thích bị trói buộc, anh thích gặp gỡ ngẫu nhiên, gặp dịp thì chơi chứ không thích làm nghiêm túc.
Anh kháng cự thật lòng nhưng cũng sợ nhất người khác thật lòng với anh.
Thái dương Hứa Sí Hoài nhảy dựng, suy nghĩ lướt qua trong đầu, kéo Ôn Thời Niệm đến bên cạnhi: “Giúp tôi diễn vở kịch, tôi cho cô tài nguyên tốt.”
Ôn Thời Niệm còn choáng váng chưa rõ chuyện gì xảy ra, Phó Hinh đã giẫm giày cao gọt kiêu ngạo bước tới.
“Hứa Sí Hoài! Vì sao anh cứ trốn em! Nếu không phải bạn em nói anh đang ở thành phố Giang, em sắp sắp hai tháng không có tin tức của anh rồi đấy.”
Hứa Sí Hoài ôm