Dưới sự dẫn đường của nhân viên tổ chương trình, sáu vị khách quý tham quan nơi lần này bọn họ phải ở ba ngày hai đêm.
Nhà này có ba tầng, cân nhắc ba đôi tình nhân đều còn chưa kết hôn nên tổ tiết mục đều sắp xếp 6 phòng riêng cho 6 người.
Tầng 1 là phòng khách phòng bếp, tầng 2 trở lên đều là phòng ngủ, điều hoà tủ lạnh thiết bị đầy đủ, chỉ là bếp lò phòng bếp vẫn đốt củi.
Ở nơi xuống xe đi hơn nửa giờ mới tìm được một xóm nhỏ như này thì có điều kiện như vậy đã ổn lắm rồi, nhóm khách quý đều hài lòng vỗ tay.
Dụ Kiêu quan sát mỗi gian phòng đều lắp camera xung quanh, anh hỏi nhân viên công tác: “Những camera này ban đêm cũng mở sao?”
“Chúng ta trực tiếp đến chín giờ tối kết thúc, những camera này cũng tắt hết.”
Dụ Kiêu gật đầu: “Ừm, vậy là tốt rồi.”
Mưa đạn:
【 Tại sao phải tắt, tôi có thể nhìn cả đêm! 】
【 Muốn xem trực tiếp để ngủ cùng Kiêu ca của ta TOT 】
【 Mơ đi, Kiêu ca của mi còn phải ngủ cùng bạn gái.
】
【 Tắt camera mới thuận tiện làm chuyện xấu nha! 】
【 A a a a, mấy người đừng có vậy nha, tôi còn vị thành niên đó! 】
Bố cục bày biện gian phòng khá tốt, tổ tiết mục không có quy tắc về việc chọn phòng nên mọi người chọn lựa dựa vào yêu thích bản thân.
Trải qua một lượt thương lượng, Thích Vãn và Dụ Kiêu ở hai phòng tầng cao nhất.
Chọn phòng xong, mọi người tự về phòng riêng nghỉ ngơi chốc lát, dọn dẹp hành lý.
Mắt thấy thời gian đã đến giờ cơm trưa, mọi người đi một đoạn đường núi như vậy đã sớm đói đến choáng váng, nhưng tổ đạo diễn chậm chạp không nói cơm trưa giải quyết như thế nào.
Dụ Kiêu mở vali, lấy ra một hộp bánh kem đã chuẩn bị kỹ từ trước đó, vụng trộm đưa cho Thích Vãn: “Ăn trước lót dạ.”
Thích Vãn trông thấy đồ ăn hai mắt sáng lên: “Anh lấy ở đâu vậy?”
“Đêm qua Tiểu Quách chuẩn bị.”
Thích Vãn ăn xong một góc bánh gatô nhỏ, cuối cùng cảm thấy máu của mình khôi phục lại một chút, khích lệ một câu: “Tiểu Quách năng lực nghiệp vụ max điểm, về sẽ cho anh ấy thêm đùi gà!”
Dụ Kiêu cười mà không nói, anh nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau giúp cô vụn bánh còn vương trên khóe miệng.
Là một phần tử thích đẹp, Thích Vãn dù đến nông thôn cũng thời thời khắc khắc chú ý hình tượng của mình, cô mấp máy môi hỏi Dụ Kiêu: “Xem giúp em môi có bị trôi son không, có cần bôi thêm không?”
Dụ Kiêu nhếch môi, cúi đầu hôn xuống.
“Vừa rồi không cần thêm bây giờ cần thêm rồi.”
Thích Vãn bị anh hôn, gương mặt đỏ ửng một đường đến mang tai, đẩy anh ra: “Anh đừng mà, đang quay trực tiếp đấy.” Cô vừa đỏ mặt ngượng ngùng vừa lấy tay che cái máy quay gần nhất: “Không thích hợp thiếu nhi không thích hợp thiếu nhi, đều nhắm mắt cho tôi.”
Bình luận:
【 Không kịp rồi !! Toàn bộ đều thấy hết rồi.
】
【 không nghĩ tới Dụ Kiêu lại như vậy.
】
【 A a a a, tôi cũng đỏ mặt run tim theo là sao ta! 】
【 Cứ tưởng Kiêu ca thuộc kiểu cấm dục, hóa ra phải.
】
【 Oa oa ngọt quá, tôi sắp bị tiểu đường luôn rồi? 】
【 Chị dâu, tiêu chuẩn này nhỏ quá.
】
Một lát sau, đạo diễn thông báo mọi người đến đình nghỉ mát trong viện nhỏ tập hợp, nhóm khách quý lần lượt xuống lầu, đạo diễn cầm loa giới thiệu quy tắc ba ngày hai đêm này cho mọi người.
Thích Vãn tổng kết ngắn gọn đó là, ba ngày sắp tới bọn họ phải ở nơi này, tổ tiết mục cũng sẽ sắp xếp cho họ đi du ngoạn xung quanh sau đó hoàn thành một chút nhiệm vụ, đều là cách mà các show tống nghệ quen dùng.
Bây giờ cô chỉ quan tâm chính là lúc nào bọn họ được ăn cơm.
Chờ đạo diễn nói xong những việc tương ứng, cô nhấc tay đặt câu hỏi: “Đạo diễn, vậy vấn đề ăn cơm chúng ta giải quyết như thế nào?”
Đạo diễn cười thần bí, bảo nhân viên đưa ra mấy tấm thẻ: “Bây giờ mời mỗi vị khách quý rút một tấm thẻ ghi buổi trưa muốn đưa đồ ăn gì.”
Phàn Khinh Mộng cùng Thẩm Yến chọn trước, hai người đều là người phương nam, khẩu vị thiên cay nên không chút do dự chọn ma bà đậu hũ và thịt thái miếng.
Lâm Nhiễm cùng Cảnh Phi Vũ tương đối chú trọng dưỡng sinh, chọn trứng xào cà chua và một món rau đơn giản.
Thích Vãn và Dụ Kiêu là đôi chọn cuối cùng, chỉ còn tôm xào chua cay cùng cá hấp, may mắn hai món đều là đồ Thích Vãn thích ăn.
Lâm Nhiễm tham gia tống nghệ tương đối nhiều, liếc mắt đã nhìn ra tổ đạo diễn còn có hố khác đang chờ bọn họ: “Có phải chúng tôi chọn đồ ăn nào phải hoàn thành nhiệm vụ tương ứng mới có thể ăn hay không?”
Đạo diễn: “Cũng không phải, chỉ là chúng tôi không cung cấp nguyên liệu nấu ăn, mỗi bữa cơm cần các bạn phải tự động tay hoàn thành.”
Anh ta chỉ bên ngoài viện: “Bên ngoài có vườn rau và ao cá, mỗi người căn cứ menu mình chọn tự tìm nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên tổ tiết mục đã chuẩn bị các loại gạo và hay bột mì rồi.”
Thích Vãn: ? ? ?
“Vậy tôm và đầu cá của bọn tôi, cũng là phải xuống nước tự bắt?”
Đạo diễn: “Đúng thế.”
Thích Vãn: “…”
Khóc không ra nước mắt, bình thường ở nhà không tốt sao, tại sao cô lại tới tham gia tiết mục tống nghệ rách nát này chứ?
Dụ Kiêu quan sát ao cá cách đó không xa, nắm tay Thích Vãn: “Không sao, có anh rồi.”
Thích Vãn không tình nguyện gật gật đầu.
Phàn Khinh Mộng đột nhiên đặt câu hỏi: “Đạo diễn, vậy đậu hũ và thịt của tôi làm sao bây giờ?”
Đạo diễn: “Trên trấn có phiên chợ, tổ đạo diễn sẽ cho bạn một chút tài chính, tự các bạn đi mua là được.”
Thẩm Yến: “Chúng ta mới từ trên trấn tới đây? Bây giờ lại lên trấn?”
Đạo diễn: “Các bạn cũng có thể lựa chọn mài hậu hũ và mổ heo.”
Phàn Khinh Mộng: “Có thể đừng máu me vậy được không? Chúng tôi chọn đi chợ, kinh phí bao nhiêu?”
Đạo diễn: “30 đồng.”
“…”
Sáu vị khách quý lập tức hóa đá.
Mưa đạn trên màn hình phủ kín những dòng “Ha ha ha ha ha”, dân mạng đau lòng khách quý đồng thời lại cảm thấy buồn cười, tổ tiết mục vẫn là tổ tiết mục năm đó, không có keo nhất, chỉ có keo hơn.
Thấy đã sắp 1h chiều, nhóm khách quý không đấu lại tổ tiết mục đành phải theo đã chọn đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của mình.
Lúc này trực tiếp bị cắt thành ba phòng nhỏ, dân mạng căn cứ đôi nào mình thích mà vào phòng xem, cặp đôi Dụ Kiêu Thích Vãn hiển nhiên là nhân khí cao nhất.
Mùa hè nắng gay gắt, Thích Vãn lên lầu tìm chai xịt chống nắng phun một lớp dày trên người mình và Dụ Kiêu, đổi áo chống nước tổ tiết mục chuẩn bị kỹ càng, cầm lưới bắt cá lên đi về hướng ao cá.
Tổ tiết mục chỉ chuẩn bị áo chống nước số đo nam, Thích Vãn mặc lên người nặng trĩu, giày cũng lớn, đi đường rất không tiện, có chút vụng về lại đáng yêu.
Ao cá ở cuối đồng, mực nước chỉ tới đầu gối, phía dưới là một tầng nước bùn thật dày, phóng mắt có thể nhìn thấy cá lườn lách dưới bùn.
Thích Vãn đứng trên vờ, não cô tự liên tưởng tới cảnh Dụ Kiêu nói với cô ‘ao cá này bị em bao thầu rồi’.
(lời thoại trong phim Sam sam đến rồi)
Cô yên lặng nuốt nước bọt, giật nhẹ quần áo Dụ Kiêu, nhỏ giọng hỏi: “Trước kia anh quay phim, có từng xuống sông bắt cá chưa?”
Dụ Kiêu: “Không có.”
“Vậy chúng ta có thể bắt được sao?”
Dụ Kiêu thả công cụ trong tay ra, đưa tay buộc mái tóc dài của cô lên: “Thử một chút xem sao, em cẩn thận đừng để bị ngã.”
Mưa đạn:
【 Á, anh ấy lấy dây thun ở đâu vậy? 】
【 Vẫn mang ở cổ tay đó, tôi để ý từ đầu rồi, cứ nghĩ là của Thích Vãn.
】
【 Cái động tác vén tóc này dịu dàng quá đi, tôi yêu mất rồi! 】
【 Phía trước rao bán Hồng Trà chanh, trà chanh mật ong, trà chanh kết, chanh tươi, chanh khô đâyyyy… 】
Buộc tóc xong, Dụ Kiêu cầm công cụ bắt cá chậm rãi đi xuống ao cá, sau khi đứng vững anh vươn tay với Thích Vãn: “Vịn vào anh, từ từ xuống.”
Thích Vãn nhắm mắt duỗi chân ra theo, đi hai bước xuống bùn, cô phát hiện hình như không nguy hiểm như mình nghĩ, trong lòng buông lỏng: “Anh bắt cá đi, để em bắt tôm.”
Dụ Kiêu gật đầu buông cô ra, tiến về phía đám cá tụ tập.
Thích Vãn đeo gang tay muốn thể hiện khí thế lớn, kết quả vừa muốn nhấc chân thì thấy một sức mạnh khổng lồ níu giữ, hoàn toàn không thể động đậy.
“…”
Nụ cười trên mặt dần chuyển sang cứng đờ, cả người như bị đóng băng.
Mưa đạn: 【 Chuyện gì xảy ra vậy? Lag sao? 】
Thích Vãn cúi