Edit: Yuu
——————-
Tạo hình xong, Dụ Kiêu và Thích Vãn lên xe chuyên dụng của chương trình. Đến trường quay đợi chốc lát, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.
Show tống nghệ này có chút tuổi đời, lúc mới phát sóng rất nổi tiếng. Hồi Thích Vãn học đại học cũng theo dõi hai mùa, khi đó cô cũng rất thích.
Chỉ là về sau chương trình thường xuyên thay đổi khách mời cố định, người này kém hơn người kia nên dần cô cũng bỏ theo dõi.
Mùa này có hai nữ khách mời mới gia nhập, trong đó một người tên Tịch Miểu, xuấn thân là idol, nhân khí cũng không tệ lắm.
Người còn lại chính là tiểu lục trà (gái trà xanh) tối qua đứng sau lưng Dụ Kiêu muốn bắt chuyện với anh. Là người mới, Thích Vãn hoàn toàn không có ấn tượng.
Đạo diễn gập bảng, chương trình bắt đầu ghi hình.
Các thành viên mở màn, bọn họ hợp tác đã nhiều năm, tung hứng với nhau vô cùng nhịp nhàng, thỉnh thoảng nhân viên công tác tại trường quay cũng phải che miệng cười trộm.
Sân khấu đã nóng lên, tiếp theo là sự xuất hiện của khách quý kỳ này.
Đạo diễn cố ý tung tin nói khách mời lần này là nam thần quốc dân, hai năm gần đây bao thầu các giải thưởng.
Thích Vãn đôi khi cảm thấy minh tinh hiện nay cũng không dễ dàng. Tối qua rõ ràng đã ăn cơm cùng nhau, lúc Dụ Kiêu lên sân khấu những người khác vẫn phảỉ giả vờ kinh ngạc vui mừng, che miệng hô lên: “Trời ạ! Ảnh đế! Thật là anh ấy!”
Dụ Kiêu đi ra từ cánh gà, cười nhẹ bắt tay với các thành viên, nhìn máy quay tự giới thiệu ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Dụ Kiêu, thật vui được tham gia chương trình này.”
Hiện tại show tống nghệ hầu hết đều có kịch bản, cái gọi là người thật, thực ra cũng là nửa thật nửa giả.
Có điều chương trình này coi như có lương tâm, trong kịch bản chỉ khung sườn, còn lại phải dựa vào khách mời tự phát huy.
Dụ Kiêu đẹp trai fan nhiều, bất kể anh nói hay không, chỉ cần mặt mày rạng rỡ thì tỉ lệ người xem TV không phải vấn đề.
Sau một hồi tâng bốc lẫn nhau, Tề Diệp vai nam hai trong phim điện ảnh nhắc tới bộ phim của họ: “Dụ Kiêu lần này tới chương trình chúng ta cũng mang theo tác phẩm tới. Tháng 10 này, hi vọng mọi người có thể tới rạp chiếu phim nhiều hơn ủng hộ Dụ Kiêu cùng đoàn làm phim.”
“Đương nhiên tôi biết tiểu cô nương các bạn cũng không quá muốn nhìn Đại thúc thúc này, không có vấn đề gì, mọi người hãy đi xem Dụ Kiêu. Nhân tiện nghía tôi một cái là được rồi!”
Toàn trường cười vang.
Màn chào hỏi qua đi, mọi người tiến hành trò chơi phân tổ.
Đạo diễn cho một chữ Hán bất kỳ, người chơi cần hát một câu có chữ này. Hai người hát nhiều nhất được làm đội trưởng, có quyền chọn lựa tổ viên của mình.
Dụ Kiêu rất có thiên phú về diễn xuất nhưng ở phương diện ca hát không thể hiện nhiều lắm.
Chữ đầu tiên là chữ Luân khá đơn giản, các khách mời liên tục hát vài câu, Dụ Kiêu vẫn dậm chân tại chỗ.
Đạo diễn thấy sốt ruột, Dụ Kiêu là yếu tổ nổi bật nhất chương trình kỳ này, tổ tiết mục vẫn luôn trông cậy vào anh kéo rating. Nhưng anh một dạng phật hệ (*) quay phim hậu kỳ cũng bó tay nên đạo diễn không ngừng dùng tay ra hiệu với Dụ Kiêu.
(*) phật hệ: kiểu phật, lành tính, không tranh giành, không sân si
Hách Duyệt cho rằng Dụ Kiêu không nghĩ ra câu hát, để sát vào tai anh thấp giọng nhắc nhở. Các thành viên khác cũng làm bộ như không nghĩ ra, Dụ Kiêu mới không nhanh không chậm đến microphone hát một câu.
Âm sắc của anh rất êm tai, thấp mà không đục, nhanh nhưng không loạn, vừa mạnh mẽ vừa trầm ổn, giọng hát vang lên khiến người nghe quỵ gối.
Thì ra anh không chỉ biết diễn xuất, mà hát cũng dễ nghe như vậy.
Thích Vãn cũng là lần đầu tiên nghe Dụ Kiêu mở miệng hát, thiếu chút nữa chết chìm trong tiếng ca của anh.
Nhưng cô rất nhanh bị hành động mờ ám của Hách Duyệt làm tỉnh.
Tiểu Lục trà Hách Duyệt này mượn cơ hội nhắc nhở ca từ vừa rồi, lặng yên đứng bên người Dụ Kiêu. Đôi lúc còn làm bộ bị thành viên khác chọc cười, khi cười vung vẩy mái tóc, cái đầu nghiêng nghiêng như có như không cọ qua bờ vai của anh.
Động tác của cô ta giống như thăm dò, như vô tình.
Cũng không biêt Dụ Kiêu có phát hiện hay không. Anh đứng trên đài sắc mặt không đổi, sau khi dành lượt hát xong thì trở về chỗ, không dấu vết thay đổi vị trí với Tề Diệp.
Tiểu lục trà kia có ý đồ riêng, nhưng thấy mình và Dụ Kiêu chưa quen thuộc nên không thể làm quá lộ liễu trước màn ảnh, không dám tự chủ trương.
Thích Vãn đang xiết chặt quả đấm lúc này mới buông lỏng một chút.
Tịch Miểu là người duy nhất xuất thân ca sĩ nên dễ dàng lấy được top đầu. Tiểu lục trà Hách Duyệt đứng hạng 2. Hai người đều có quyền lựa chọn đội viên cho mình.
Tịch Miểu chọn Tề Diệp vào đội của mình. Hách Duyệt vốn muốn chọn Dụ Kiêu nhưng ý đạo diễn là hai diễn viên chính cùng một đội có lợi cho việc tuyên truyền phim nên đành phải không tình nguyện chọn đội viên khác.
—-
Vòng thứ hai phải đổi địa điểm quay, mỗi nhóm tự lái xe tới điểm đích. Thích Vãn là trợ lý nên lên xe buýt mà chương trình chuẩn bị.
Bên cạnh cô là người đại diện của một khách mời nào đấy, trước gặp mặt qua.
Trùng hợp, người đại diện của tiểu lục trà an vị ở phía trước. Đó là người phụ nữ trung niên chưa tới 40 tuổi, dáng người thấp thấp tròn tròn, giọng rất lớn, vừa lên tiếng cả xe cũng nghe thấy, vừa lên xe đã vồ lấy người ta tán gẫu hăng say.
“Lần này nghệ sĩ nhà tôi đóng bộ phim mới, là của đạo diễn lớn đấy!”
“Đương nhiên là nữ 1 rồi, bộ dáng cô ấy xinh đẹp như thế, làm sao tôi để diễn nữ phụ được!”
“Ai nha, các người không biết đâu, hiện tại có không ít nữ minh tinh ghen tị nghệ sĩ nhà tôi. Mỗi ngày đều mua thủy quân hắc cô ấy, chính là không sợ người khác hồng.”
Khi cô ta nói lời này, ánh mắt liếc về phía trợ lý của Tịch Miểu, giọng điệu âm dương quái khí.
Thích Vãn bị cô ta nói như vậy liền nổi lên hứng thú, cố ý mở weibo tìm kiếm tên Hách Duyệt.
Hách Duyệt xuất đạo đã hơn một năm, chỉ đóng một hai tác phẩm chiếu mạng, có vẻ đi con đường hắc hồng. Bởi vì thường xuyên cọ nhiệt nam minh tinh nên bị fan nhà nam đó xé tơi bời.
(*) hắc: bôi xấu, tung tin đồn sai sự thật để dìm người bị hắc.
Hồng là trở nên nổi tiếng;
Hắc hồng: tự bêu xấu bản thân, dùng scandal để nối tiếng.
Xé: thường xảy ra giữa các fandom , là hành động bóc phốt, chửi mắng đối thủ.
Trước đó không lâu cô ta mới náo loạn một lần với Đinh Toản, nguyên nhân cũng bắt nguồn từ show này. Hách Duyệt và Đinh Toản cùng một đội, ngày hôm sau 1 tài khoản marketing đăng bài nói cô ta và Đinh Toản có cảm giác CP, trước mắt đang phát triển tình yêu bí mật.
Đinh Toản hiện tại là ca sĩ lưu lượng tuyến một trong nước, fan bạn gái vô số, thấy nhà gái phát thông báo như vậy lập tức đáp trả không liên quan. Rõ ràng trong chương trình là cô ta cố tình sáp lại gần idol nhà họ, thế nào còn có mặt mũi xào couple!
Toản phấn (fan Đinh Toản) sức chiến đấu vô cực, bình luận dưới Weibo tiểu lục trà hiện giờ như một chiến trường, lời lẽ không lỡ nhìn, hầu hết đều bảo cô ta cút khỏi giới giải trí.
Thích Vãn cất di động, xoa xoa lỗ tai chịu khổ của mình.
Dựa vào chỉ số thông minh người đại diện này, khả năng tiểu lục trà cút khỏi vòng đúng là không xa.
—
Địa điểm ghi hình thứ hai là hồ bơi Ninh thành, trò chơi bỏng rổ trên nước, tổ nào có thành viên ném thành công vào rổ nhiều hơn sẽ nhận được manh mối.
Các khách mời thay đồ tại phòng nghỉ.
May mắn đồ bơi là kiểu dáng bảo thủ do tổ tiết mục cung cấp, bằng không Thích Vãn đảm bảo tiểu lục trà sẽ trực tiếp mặc bikini xuất hiện.
Trò chơi chia làm hai hiệp, đội ngũ tích lũy điểm cao nhất chiến thắng, nếu bằng điểm thì thi đấu thêm một hiệp.
Tiểu lục trà Hách Duyệt này từ lúc nhìn thấy bể bơi đã bắt đầu ồn ào “tôi sợ nước” “không biết bơi”, vừa xuống nước đã bắt lấy cánh tay đội viên nam không chịu buông, bị uống hai ngụm nước liền hô cứu mạng.
Nếu so sánh thì thành viên nữ Tịch Miểu kia có vẻ bình thường hơn nhiều.
Thích Vãn đứng bên cạnh thờ ơ nhìn màn này, trong lòng nổi lên đồng tình với vị khách nam kia.
Nếu cô ả này dám bắt cánh tay Dụ Kiêu, cô cam đoan lập tức sẽ đạp cô ta xuống nước, để cô ta xem xem một bể bơi sâu hai thước (1m2) rốt cục có thể sặc chết người không.
Tiểu lục trà giống như nghe được tiếng lòng của cô, sau khi bắt đầu trò chơi đã duỗi ma trảo về phía Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu tuổi trẻ dáng cao, trở thành chủ lực đội bọn họ. Anh ném bóng có thể nói là bách phát bách trúng, chỉ cần để anh lấy được trái bóng, anh đều có cách ném vào.
Đội trà xanh liên tục mất 3 trái đã quyết định thay đổi chiến thuật, Hách Duyệt chủ động lấy bản thân phòng thủ Dụ Kiêu.
Mà phòng thủ trong miệng cô ta, chính là giống một con bạch tuộc quấn trên người anh, lúc thì kéo tay lúc thì ôm eo anh, muốn quăng cũng không quăng được.
Trải qua vài lần, ý chí chiến đấu của Dụ Kiêu cũng bị cô ta làm nhạt đi. Trận đấu gì gì đó đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể thoát khỏi cô ta là được.
Dụ Kiêu đứng mép ngoài bể bơi, hai tay mở ra cũng không chạm được vào bóng. Mày anh nhíu lại, khắc chế chán ghét ở đáy lòng, anh buộc bản thân phải giữ phong độ với phụ nữ, đó là tu dưỡng.
Nhưng có lẽ tiểu lục trà không mù cũng cận thị 800 độ, cứ thế không nhìn ra trong ánh mắt bất đắc dĩ của Dụ Kiêu, mở rộng hai tay ngăn trước mặt anh: “Anh không được tới đây..! Tôi sẽ không cho anh đụng vào bóng!”
Thích Vãn: “…”
CMN, rõ ràng là kỹ nữ.
Đừng kêu Hách Duyệt nữa, kêu Hách
Thích Vãn nghiến răng nghiến lợi, vài lần xắn tay áo muốn lao xuống nước dạy cho tiểu lục trà cách làm người, đều bị biên đạo ngăn cản.
“Anh kéo tôi làm gì! Anh không thấy cô ta động tay động chân với Dụ Kiêu à!”
Biên đạo: “Tôi nói này, cô làm trợ lý sao mà kích động như vậy. Cô không thấy chỉ là màn ảnh thôi sao, có chuyện gì một hồi nghỉ ngơi giữa trận thì nói.”
Thích Vãn hất tay hắn ra, hai tay ôm ngực, tức giận nhìn chằm chằm tiểu lục trà.
Rốt cục chịu đựng đến nghỉ ngơi giữa trận, Thích Vãn lanh tay lẹ mắt phủ thêm khăn tắm cho Dụ Kiêu.
Dụ Kiêu tiếp nhận, lau phía dưới xong (@@ nguyên văn là lau phía dưới đó ạ), nhẹ giọng nói câu “Cảm ơn”, sắc mặt không tốt lắm đi toilet.
Bên kia tiểu lục trà cùng người đại diện của cô ta trốn ở góc phòng nói chuyện. Người đại diện khoa tay múa chân, bộ dáng như là truyền thụ kinh nghiệm cho cô ta.
Tiểu lục trà cười đến thẹn thùng, đỏ mặt nói: “Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”
Người đại diện che miệng cười trộm: “Có cái gì không tốt, đến lúc đó chúng ta mua chút thuỷ quân, không phải là lên được nhiệt sưu sao? Chịu ăn mắng tí nhưng nhanh hồng, bao giờ nổi tiếng, chúng ta lại tìm cách tẩy trắng.”
Thích Vãn kiềm nén tức giận, bình tĩnh đi qua đó. Ánh mắt từ trên cao nhìn chằm chằm Hách Duyệt, cười lạnh nói: “Hách Duyệt tiểu thư, tôi cảnh cáo cô đừng động tâm tư không đứng đắn. Cô muốn cọ nhiệt ai tôi mặc kệ, nhưng về phần Dụ Kiêu, cô cách xa anh ấy một chút dùm tôi.”
Hách Duyệt cùng người đại diện cô ta cũng bị khí thế của Thích Vãn làm khiếp sợ, lại có cảm giác nhục nhã bị người khác vạch trần, đầu óc lờ mờ vài giây mới hỏi: “Cô là ai?”
Thích Vãn mặt không đổi sắc: “Tôi là trợ lý Dụ Kiêu.”
“Trợ lý?!” Người đại diện kia nghe vậy nở nụ cười: “Bây giờ đúng là con mèo con chó gì cũng dám tới nói chuyện với Duyệt Duyệt nhà chúng ta. Có chuyện gì bảo người đại diện nhà các người tới nói với tôi!”
Hách Duyệt cũng hiện vẻ mặt trào phúng. Đêm qua cô còn tưởng rằng Thích Vãn là bạn gái Dụ Kiêu, không ngờ chỉ là trợ lý nhỏ, nếu không hôm nay cô cần gì bó tay bó chân.
Cô ta cầm đồ uống tổ tiết mục đưa tới, bày ra tư thái “trợ lý nhỏ không xứng nói chuyện với ta.”
Thích Vãn nghiêm mặt lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi đang thương lượng với mấy người? Tôi đang cảnh cáo cô, Hách Lục.”
Hách Duyệt: “Cái gì Hách Lục? Tôi là Hách Duyệt!”
Thích Vãn: “…… như nhau cả. Dù sao đều là diễn viên tuyến 18 không tên tuổi, nhưng cô tốt xấu gì cũng là nữ nghệ sĩ, đừng có không biết liêm sỉ mà dán lên người đàn ông như thế.”
“Cô nói ai không biết liêm sỉ, nói ai tuyến 18!”
Hách Duyệt quay đầu chỉ vào mũi cô, một bộ tư thế muốn xông lên đánh người.
Thích Vãn lạnh giọng mỉa mai: “Nói cô không biết liêm sỉ đấy. Về phần tuyến 18 là tôi nói sai rồi, bộ dáng khóc lóc om sòm của cô xách dép cho tuyến 38, đánh cô tôi còn sợ bẩn tay.”
“Ảnh đế thì giỏi lắm à, một trở lý cũng hung hãn như vậy, vừa đến đã hắn nước bẩn cho người khác!”
Người đại diện cất cao giọng, chỉ mong sao để mọi người toàn trường biết họ bị ức hiếp.
Thích Vãn: “Có phải hắt nước bẩn hay không trong lòng cô rõ nhất.”
“Rõ cái gì?” Người đại diện nhìn xung quanh chuẩn bị gọi nhân viên công tác đuổi cô đi, “Cô một trợ lý nhỏ cũng dám càn quấy ở đây!”
Thích Vãn cười nhẹ: “Được a, các người cứ tiếp tục đi, đến lúc đó tiết mục truyền ra, để nhìn xem fan Dụ Kiêu có bỏ qua cho các người không.”
“Fan?! Tôi lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy còn sợ mấy anh hùng bàn phím sao?! Không phải chỉ để Duyệt Duyệt ôm hai lần thôi sao? Đàn ông bị ôm ấp còn sợ chịu thiệt à?”
“Lại nói, không phải vì nội dung chương trình thôi sao, Dụ Kiêu chưa tự mình nói thì cô một trợ lý gấp cái gì?”
“Tôi nói cho cô biết, tôi cũng không phải ăn cơm mềm, không phải là fan thôi sao? Cô để họ tới đây! Càng nhiều càng tốt! Tôi còn sợ không ai biết nghệ sĩ nhà tôi đây!”
Người đại diện kia cũng là giận đến hồ đồ, nói chuyện không qua đầu óc đã bật ra. Nói xong mới giựt mình cảm giác mình nói lỡ lời.
Nhưng những lời này lại rất hợp lòng Thích Vãn, không sợ họ nhiều lời, chỉ sợ họ không nói.
Cô cầm di động, ghi âm được lưu.
“Được thôi, cô đã cảm thấy cọ nhiệt đúng, fan và cư dân mạng cũng đều là đối tượng các người lợi dụng, vậy thì đúng là không có gì sợ rồi. Chúng ta đợi gặp trên mạng đi.”
Thích Vãn dáng vẻ ngạo mạn lắc lắc di động, xoay người liền đi.
“Đợi một chút!” Hách Duyệt giữ chặt cô: “Cô làm cái gì?”
Thích Vãn gạt tay cô ta ra, không nói lời nào, bật phát tin ghi âm.
Âm tần trong điện thoại chầm chậm phát ra, hồ bơi không lớn, vừa rồi họ nói những lời này đều được ghi lại hết, một chữ không thiếu.
Hách Duyệt: “Cô điên rồi sao!”
Thích Vãn nhún vai cười nhẹ, mặc cô ta nói.
Hách Duyệt tức đến ánh mắt đỏ lên, nhe răng muốn đánh về phía cô.
Bên cạnh chính là bể bơi, chỉ cần Thích Vãn rơi xuống nước, di động hư ghi âm cũng hủy luôn.
Nhưng Thích Vãn bỗng nhiên nhanh nhẹn xoay người, cô ta bổ nhào vào khoảng không, cả người rơi xuống nước kêu thảm thiết động trời.
Nháy mắt, tất cả mọi người ở hồ bơi đều nhìn qua.
Thích Vãn đứng trên cao, nhìn Hách Duyệt vùng vẫy trong bể bơi, nhướng mày lên.
Lúc đầu, cô không định động thủ với họ, là bản thân họ thô lỗ giống như người phụ nữ nông thôn chanh chua.
Cô quay đầu nói với người đại diện kia: “Cho các người hai lựa chọn, một là ngay lập tức đi tìm đạo diễn, phân cảnh vừa rồi kia không được phát, kế tiếp cũng thành thành thật thật cho tôi. Hai…”
Cô lắc lắc di động: “Chúng ta đợi gặp trên mạng đi.”
Thích Vãn để lại cho họ một bóng lưng hoa lệ, trở về ví trí của mình trong ánh mắt sùng bái của mọi người tại hiện trường, còn không quên cho đạo diễn một cái nháy mắt.
Nhân viên công tác ở đây cũng bị khí phách của cô dọa ngây người.
Khí thế này không phải trợ lý a, đây rõ ràng là đại boss đó!
Vài phút sau, Hách Duyệt trong nước được người đại diện vớt lên, khóc sướt mướt tiến hành trang điểm lại.
Người đại diện không phục lắm, nhưng lại không thể không đi tìm đạo diễn thương lượng hậu kỳ cắt cảnh đó, lúc đứng dậy vẫn không quên hung tợn trừng mắt với Thích Vãn một cái.
Thích Vãn lơ đểnh cười cười, loại cấp bậc này cũng dám đấu với cô.
Có bản lĩnh đừng sợ, đến đây chiến đi!!!