Nhịp tim?
Chiến linh không phải là người sống, cái gọi là “Thân thể” kia chỉ do linh khí tụ hóa thành vật.
Chiến linh không có hơi thở, không có thân nhiệt đương nhiên cũng không thể có nhịp tim.
Cho tới khi mọi người đã dọn dẹp xong tất thảy rồi trở về núi Thần Dục, Nhiễm Duyệt vẫn có cảm giác chấn động tới không thể tin tưởng.
Bên trong đại điện, Ngọc Điệt chân nhân và năm vị đàn chủ cùng tề tựu.
Trong điện được lập một đạo đàn, Thần Tiêu nằm ở vị trí trung tâm cho mọi người khám bệnh.
Khán chẩn là chiến linh của Ngọc Điệt chân nhân, tên gọi Hành Quân.
Trông bề ngoài chỉ thấy đây là một cậu bé khoảng chừng 10 tuổi.
Nhìn thì có vẻ non nớt nhưng lại có khả năng thông hiểu vạn vật.
Hành Quân ngồi xuống bên cạnh Thần Tiêu, tay phải đặt trên lồng ngực chàng, nhắm mắt cảm nhận.
Một lát sau, cậu ta thu tay về, cất lời: “Không phải là ma chủng.”
Nghe thấy câu này, mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nói tới “ma chủng”, đây chính là nội đan của ma vật.
Cực Thiên phủ cấy vật này vào trong thân người, cải tạo thành ma vật.
Nếu dị trạng của Thần Tiêu hôm nay là bởi vật này thì đương nhiên là không ổn, may mà không phải.
“Đây là một viên tinh nguyên cỏ cây.” Hành Quân nói tiếp.
“Tinh nguyên cỏ cây?” Ngọc Điệt chân nhân ra chiều ngẫm nghĩ, “Chẳng lẽ là Thần tang kim nhụy?”
Hành Quân đáp: “Ta chưa từng nghe tới cái tên này nên không dám xác thực.”
Vân Kình đứng gần đó cũng lên tiếng: “Theo lời cung chủ, chẳng lẽ liên quan tới vị kia ở Hỏa Thần giáo?”
Hỏa Thần giáo là đồng đạo Tiên tông, lại còn là đệ tử dưới trướng Thượng Dương chân quân nên có mối quan hệ gắn bó với Linh Túc cung, hai bên rất gần gũi với nhau.
Ngọc Điệt chân nhân gật đầu bảo: “Trong Hỏa thần giáo có một đệ tử, cứ ngỡ đã chết lại tình cờ được tinh linh Tang Mộc cứu.
Một viên tinh nguyên cỏ cây đã giúp cậu ta hồi sinh tứ chi, tái tạo xương cốt.
Viên tinh nguyên cỏ cây đó có tên gọi “Thần tang kim nhụy”.” (tang mộc = cây dâu)
“Tinh linh Tang Mộc …” Hành Quân lẩm nhẩm một lần rồi cất lời, “Hoàng Đế sinh âm dương, Thượng Biền sinh tai mắt, Tang Lâm sinh cánh tay, bảy mươi biến hóa của Nữ Oa cũng do vậy.” Nếu tinh linh Tang Mộc này là hậu thế của cổ thần Tang Lâm thì cũng không lạ gì.” Cậu ta vừa dứt lời lại tiếp tục kiểm tra mạch đập của Thần Tiêu, “Không chỉ có xương thịt, ngay cả tâm mạch, kinh lạc* cũng đều đầy đủ hết.
Thần lực tới vậy thật sự khiến cho người ta phải kính sợ.
Ta cũng không biết làm thế nào mới có thể lấy vật này ra …”
(*tâm mạch = trái tim,
*Kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân.
– nguồn: wiki)
“Xem ra chỉ có thể hỏi thăm vị đệ tử Hỏa Thần giáo cũng có Thần Tang Kim Nhụy trong người kia thôi.” Ngọc Điệt chân nhân quay sang chỗ Vân Kình, dặn dò, “Việc này không thể chậm trễ, kính nhờ Liệt Viêm đàn chủ đi một chuyến.”
Vân Kình hành lễ nhận lệnh, bước nhanh ra khỏi cửa.
Nhiễm Duyệt nhìn theo ông ra khỏi cửa, cũng thấy an tâm phần nào.
Những lời mới vừa rồi, nàng nghe mà không hiểu rõ lắm.
Nhưng có thể xác định được rằng, “Thần tang kim nhụy” sẽ không gây hại tới Thần Tiêu.
Chỉ là mấy thứ như tâm mạch hay xương thịt làm cho người ta thấy lạ quá, và còn mục đích của lệnh chủ Cức Thiên là gì?
Nhiễm Duyệt đang suy nghĩ, chợt nghe Hành Quân cất tiếng: “Tỉnh.” Nàng vội gạt đi suy nghĩ mà nhìn về phía Thần Tiêu.
Thần Tiêu tỉnh dậy thật.
Ngọc Điệt chân nhân và năm vị đàn chủ đều đã gặp mặt bên bờ hồ Túc Tinh nên cũng không tính là xa lạ chỉ có cậu bé đứng bên này là lần đầu gặp gỡ.
Chàng không biết mình đang ở đâu, lại không trông thấy Nhiễm Duyệt nên lòng không khỏi bất an.
Tay chàng chống xuống, định ngồi dậy nhưng ngờ đâu cánh tay mềm oặt.
Cơ thể nặng nề, khuỷu tay không chống được mà đập xuống nền đất.
Chàng ngơ ngác không hiểu đau là gì nhưng lại không nhịn được hít vào thật mạnh.
Hành Quân còn chưa kịp nói “Cẩn thận.”, Nhiễm Duyệt đã xông tới, hỏi han: “Bị va thế có đau không?”
Vừa thấy nàng, Thần Tiêu đã nhoẻn miệng cười, “Chủ thượng.” Chàng cất tiếng, giọng khàn khàn nghèn nghẹn đến chính chàng cũng giật mình.
Nhiễm Duyệt chau mày, vẻ mặt mang nửa phần lo lắng nửa phần khổ sở.
Nàng dìu Thần Tiêu ngồi ngay ngắn rồi bảo: “Không sao, yên tâm.”
Nàng bảo yên tâm, chàng lập tức yên tâm.
Chàng không nói gì nữa, gật đầu một cái, coi như đã trả lời.
“Xem ra cơ thể máu thịt này cũng khó lòng thích ứng ngay được.”
Lúc giọng của Ngọc Điệt chân nhân vang lên ở phía sau, Nhiễm Duyệt mới ý thức được vừa rồi mình đã không hề để ý tới tôn ti vị trí.
Nàng ôm lòng sợ hãi, đang định quay lại tạ lỗi thì chợt nghe Hành Quân bảo: “Không biết Linh Ky thì thế nào.” Cậu ta vừa nói vừa nhìn về phía Nhiễm Duyệt: “Cô nương thử xem.”
Nhiễm Duyệt tạm rút lại lòng tạ lỗi, sau khi đáp ứng thì khấu quyết điểm lên mi tâm mình.
Ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng tưởng chừng như chẳng hề đổi khác.
Vậy mà khi nàng ngước mắt nhìn lên thì không thấy mi tâm Thần Tiêu trồi lên ấn ký.
Hành Quân thở dài, than: “Quả nhiên …”
Nhiễm Duyệt chần chừ hỏi: “Đứt đoạn rồi?”
“Không.” Hành Quân lắc đầu, “Vẫn còn ở trong người cô nương thì không thể đứt đoạn được.
Có lẽ là bị ngăn cách bởi cơ thể máu thịt này.” Cậu ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Nếu như vậy, e rằng cả linh lực cũng …”
Thần Tiêu nghe thấy thế bèn giơ tay lên thử xem.
Vốn luôn có thể cảm nhận được dòng chảy của sức mạnh thì giờ không nhận thấy bất kỳ dấu hiệu nào, mặc cho chàng có cố gắng tới mức nào cũng không có một tia chớp đáp lại.
Hành Quân thở dài, bảo: “Không thể làm gì được, chỉ có thể chờ tin của Liệt Viêm đàn chủ thôi.”
Nhiễm Duyệt nghe xong, bất đắc dĩ gật đầu.
Ngọc Điệt chân nhân cũng hết cách, cất lời: “Được rồi, cũng mệt mỏi hết cả, tự về nghỉ ngơi đi thôi.” Ông bước lên trước mấy bước, vỗ nhè nhẹ lên vai Nhiễm Duyệt, dặn dò: “Dẫn cậu ta về, chăm sóc cẩn thận.”
“Dạ.” Nhiễm Duyệt đáp rồi đưa tay ra đỡ Thần Tiêu.
Trước thấy khuỷu tay chàng bị đập đau quá, nàng đoán chàng chẳng có sức mà đi nên cứ vô tư dìu đỡ, kéo cánh tay chàng khoác lên vai mình, một tay ôm hông chàng, đỡ chàng cất bước.
Tư thế này đem khoảng cách giữa hai người giảm về số 0.
Lúc gương mặt dán lên tóc mai nàng, cảm xúc xa lạ khiến cho Thần Tiêu ngây ngẩn, nhất thời không biết nên cử động thế nào.
Thấy thế, Ngọc Điệt chân nhân khoát tay cười bảo: “Là ta sơ suất.” Ông quay sang bên cạnh, gọi: “Ninh Sơ, tới giúp một tay.”
Ninh Sơ đứng bên nghe vậy lập tức bước nhanh tới.
Nhiễm Duyệt thấy anh ta vội vàng bước tới thì không khỏi ngại ngùng, chối từ: “Không dám phiền tới sư huynh, để ta đỡ là được!”
Ninh Sơ nhíu mày, giọng trầm xuống: “Bớt nói linh tinh, để ta.”
Nhiễm Duyệt không dám không vâng lời, nàng cảm tạ rồi giao Thần Tiêu cho anh ta.
Ninh Sơ đỡ Thần Tiêu, đang định học theo động tác của Nhiễm Duyệt, chợt nghe thấy Thần Tiêu cất lời: “Ta có thể tự đi.”
Ninh Sơ khựng lại, đầu mày càng nhíu chặt hơn.
Anh ta buông tay ra, bởi vì quá kìm nén bản thân phải giữ bình tĩnh mà giọng nói nghe có vẻ khác thường: “Vậy thì đi.”
Thần Tiêu gật đầu, cất bước ra ngoài.
Nhiễm Duyệt không dám lơi lỏng, theo sát bên cạnh chàng, tay đỡ phòng hờ cho chàng, luôn miệng nói: “Chậm thôi nhé, cẩn thận bậc thang … đi một chút nữa rồi